
Lan, 25 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, đang làm lễ tân cho một khách sạn nhỏ ở Hà Nội. Hôm đó, cô xin nghỉ hai ngày để về quê dự đám giỗ ông nội. Sau khi kết thúc buổi lễ, Lan ra sân bay từ sớm vì sợ trễ chuyến bay trở lại Hà Nội.
Trong lúc ngồi ở ghế chờ, Lan nhìn thấy một người phụ nữ ngoài 50 tuổi, ăn mặc giản dị nhưng thanh lịch, đang loay hoay với chiếc vali bị kẹt khoá kéo. Bà nhìn xung quanh, vẻ mặt bối rối và gần như muốn khóc.
Lan không nỡ, liền bước tới hỏi:
– Cô ơi, cô có cần cháu giúp không?
Người phụ nữ ngước lên, ánh mắt đầy lo lắng:
– Cô cảm ơn con… vali này chứa toàn giấy tờ quan trọng, vé máy bay cũng để trong này, giờ cô không thể mở ra được.
Lan cúi xuống, nhẹ nhàng xoay, gỡ vướng khoá trong gần mười phút. Cuối cùng, vali cũng mở ra. Người phụ nữ mừng rỡ, cầm tay Lan nói:
– Cô cảm ơn con nhiều lắm. Con tên gì, quê ở đâu, làm gì ở Hà Nội vậy?
Lan cười hiền:
– Dạ, cháu tên Lan, làm lễ tân khách sạn thôi cô ạ.
Người phụ nữ gật đầu, móc ví lấy tiền đưa nhưng Lan xua tay:
– Cháu chỉ giúp chút việc nhỏ, cô không cần cảm ơn đâu ạ.
Bà nhìn Lan thật lâu, ánh mắt trìu mến như nhìn con gái ruột. Sau đó, cả hai lên máy bay, ngồi khác dãy nhưng thỉnh thoảng bà vẫn quay sang cười với Lan.
Vài ngày sau, khách sạn Lan làm tiếp đón một đoàn khách VIP. Quản lý gọi Lan lên, dặn:
– Hôm nay có chủ tịch tập đoàn bất động sản lớn đến ở cùng mẹ ông ấy. Em đón tiếp cho khéo nhé.
Khi chiếc xe sang dừng lại trước sảnh, Lan sững sờ khi thấy người phụ nữ bước xuống chính là bà cô đã giúp ở sân bay hôm trước. Bà mỉm cười rạng rỡ:
– Lan, con làm ở đây à?
Lan gật đầu, cúi chào lễ phép. Bà quay sang con trai, một người đàn ông cao lớn, lịch lãm:
– Đây là Lan, cô bé đã giúp mẹ ở sân bay hôm trước đó.
Anh ta nhìn Lan, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn tò mò, rồi mỉm cười lịch thiệp:
– Cảm ơn em đã giúp mẹ anh. Anh là Hoàng.
Từ hôm đó, mỗi lần ông Hoàng ra Hà Nội công tác, anh đều ghé khách sạn, gọi nước ở sảnh và trò chuyện cùng Lan. Anh kể về những chuyến đi, những dự án xây dựng, còn Lan kể về ước mơ mở một quán trà nhỏ của mình.
Ba tháng sau, vào một chiều muộn, Hoàng đón Lan tan ca. Anh chở cô tới một toà chung cư cao cấp, dẫn lên căn hộ tầng 20, nơi ánh hoàng hôn trải dài trên từng khung cửa kính.
– Lan, em có muốn làm chủ quán trà của mình không? Anh đã đặt cọc mặt bằng tầng trệt này. Nếu em đồng ý, nó sẽ mang tên “An Lan” – an yên và Lan.
Lan quay sang, nước mắt lăn dài. Hoàng nắm tay cô, giọng ấm áp:
– Anh biết em ngại khoảng cách giữa hai ta, nhưng mẹ anh nói: “Một người con gái sống lương thiện, không tham, không màng tiền bạc, mới xứng làm vợ Hoàng.” Anh cũng nghĩ vậy. Làm vợ anh nhé.
Ngày cưới của Lan diễn ra giản dị nhưng ấm cúng, mẹ Hoàng tự tay dẫn cô dâu ra lễ đường, trao tận tay con trai. Ai cũng bảo Lan có số hưởng, được gả vào hào môn. Nhưng với cô, điều hạnh phúc nhất không phải siêu xe, nhà lầu, mà là mỗi sáng thức dậy, có người đàn ông tốt luôn dịu dàng nhìn mình, và có một người mẹ chồng hiền hậu, yêu thương cô như con gái ruột.
Lan thầm nghĩ, cuộc đời này, đôi khi chỉ cần ta giúp người vô tư một lần, sẽ nhận lại phước lành lớn lao hơn ta từng mong đợi.