Sau đêm m/ặn n/ồng, vị đại gia để lại cho cô sinh viên ngh/èo một tỷ rồi biệt tích, 7 năm sau cô mới biết tại sao mình có giá như vậy

Sau đêm m/ặn n/ồng, vị đại gia để lại cho cô sinh viên ngh/èo một tỷ rồi biệt tích, 7 năm sau cô mới biết tại sao mình có giá như vậy
Sau đêm m/ặn n/ồng, vị đại gia để lại cho cô sinh viên ngh/èo một tỷ rồi biệt tích, 7 năm sau cô mới biết tại sao mình có giá như vậy

Bảy năm, một khoảng thời gian đủ dài để những vết sẹo ngoài da lành lặn, nhưng không đủ để xóa đi một vết xước hằn sâu trong tâm hồn. Với My, bảy năm qua là một chuỗi ngày bình lặng đến vô vị, trôi đi bên nồi cháo trắng lúc nào cũng nghi ngút khói ở một góc phố nhỏ. Quán cháo “An Nhiên” là tất cả những gì cô và mẹ có, là thành quả của một đêm cô không bao giờ muốn nhớ lại.

Đôi khi, nhìn những cô cậu sinh viên ghé quán ăn vội bữa tối, My lại thấy hình ảnh của chính mình bảy năm về trước. Một cô sinh viên năm hai, gầy gò, xanh xao, lúc nào cũng tất bật giữa giảng đường và công việc làm thêm ở một quán ăn bình dân gần trường. Cuộc sống khi ấy là một vòng xoáy của sự cùng cực. Cha cô đã mất trong một tai nạn lao động khi cô mới vào lớp một, để lại gánh nặng trên đôi vai gầy của mẹ. Rồi mẹ cũng ngã bệnh, căn bệnh hiểm nghèo cần một số tiền phẫu thuật khổng lồ, một con số mà cả đời làm lụng của hai mẹ con cũng không thể mơ tới. Mỗi ngày trôi qua, My như đi trên than hồng, nỗi lo sợ mất mẹ gặm nhấm tâm trí cô đến kiệt quệ.

Đêm định mệnh ấy, một tối cuối tháng mưa dầm dề, My đang cặm cụi rửa chồng bát đĩa cao ngất, mỡ và nước rửa chén bám đầy tay. Mùi thức ăn thừa và không khí ẩm thấp của căn bếp khiến cô buồn nôn. Bất chợt, người quản lý gọi cô ra ngoài.

“Có khách muốn gặp em.”

My lau vội tay vào chiếc tạp dề đã sờn cũ, ngơ ngác bước ra. Ngồi ở chiếc bàn trong góc khuất là một người đàn ông trung niên. Ông mặc bộ vest màu xám tro, phẳng phiu, hoàn toàn lạc lõng với không gian xô bồ của quán ăn. Gương mặt ông lạ lẫm, nhưng thứ thu hút My là đôi mắt ông, một đôi mắt trũng sâu, chất chứa một nỗi mệt mỏi và phiền muộn tưởng chừng vô tận.

Ông không nói nhiều, chỉ hỏi cô vài câu ngắn gọn về hoàn cảnh gia đình, về bệnh tình của mẹ cô. Giọng ông trầm và đều, không có chút cảm xúc nào. Sau khi nghe xong, ông im lặng một lúc lâu, rồi đẩy một chiếc phong bì dày cộm về phía cô.

“Tôi muốn em ở cùng tôi đêm nay,” ông nói, ánh mắt vẫn nhìn đi đâu đó ngoài cửa sổ. “Một tỷ. Số tiền này đủ để cứu mẹ em.”

Bài viết liên quan  Jack Ma dự đoán 6 nghề đầu tiên sẽ thất nghiệp trong tương lai gần, đáng chú ý nhất là nghề cuối cùng

My sững người. Tai cô ù đi. Một tỷ. Con số đó như một tiếng sấm vang lên giữa cuộc đời tăm tối của cô. Nhưng cái giá phải trả lại là thứ quý giá nhất mà cô có: nhân phẩm. Cô run rẩy, nước mắt chực trào ra. Hình ảnh người mẹ héo hon trên giường bệnh và nụ cười yếu ớt của bà hiện lên trong tâm trí. Cô không thể để mẹ chết vì thiếu tiền. Không thể. Giữa lòng tự trọng và sinh mạng của mẹ, cô đã không có quyền lựa chọn.

“Vâng ạ,” cô lí nhí, cổ họng nghẹn đắng.

Đêm đó, cô theo ông đến một khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố. Căn phòng rộng lớn, xa hoa, với ánh đèn vàng ấm áp và mùi hương tinh dầu dịu nhẹ càng làm nổi bật sự khốn cùng và lạc lõng của cô. My ngồi trên mép ghế sofa, hai tay siết chặt lấy nhau, tim đập như trống trận. Cô nhắm mắt lại, sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất.

Nhưng mọi thứ không diễn ra như cô tưởng tượng. Người đàn ông không hề đến gần cô. Ông chỉ lặng lẽ cởi áo vest, treo ngay ngắn lên móc. Sau đó, ông đến bên cửa sổ, kéo rèm ra và nhìn xuống con đường ướt mưa lấp lánh ánh đèn. Ông tự pha cho mình một ấm trà, rồi rót một tách đưa cho cô.

“Uống cho ấm,” ông nói, vẫn không nhìn cô.

Cả đêm hôm đó, ông chỉ ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Khói thuốc lượn lờ trong không gian, tạo thành một màn sương mờ ảo. Ông không nói một lời nào nữa, chỉ ngồi đó, trầm mặc như một bức tượng. Sự im lặng của ông không đáng sợ, mà nó mang một nỗi buồn sâu thẳm, một nỗi buồn lây lan, khiến My cũng cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Mệt mỏi và kiệt sức vì căng thẳng, cô thiếp đi trên chiếc ghế sofa lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên len lỏi vào phòng, My tỉnh dậy. Căn phòng trống rỗng. Ông đã rời đi. Trên chiếc bàn kính, chiếc phong bì chứa một tỷ đồng nằm ngay ngắn bên cạnh một mẩu giấy nhỏ. Cô run run cầm lên đọc. Nét chữ蒼勁, mạnh mẽ, nhưng chỉ có một dòng vỏn vẹn: “Cảm ơn em, cô gái có đôi mắt buồn.”

Bài viết liên quan  Huấn “Hoa Hồng” liên quan trực tiếp đến bao nhiêu doanh nghiệp?

My bật khóc. Những giọt nước mắt của sự tủi nhục, của nỗi đau và cả một chút nhẹ nhõm.

Cô dùng số tiền đó để chữa bệnh cho mẹ. Ca phẫu thuật thành công, mẹ cô dần hồi phục. Hai mẹ con rời khỏi căn phòng trọ chật chội, mở quán cháo “An Nhiên”. Cuộc sống dần ổn định, nhưng trong lòng My, đêm hôm đó đã trở thành một vết sẹo không bao giờ lành. Cô luôn sống trong mặc cảm tội lỗi, nghĩ rằng mình là một kẻ bán rẻ nhân phẩm, rằng sự sống của mẹ được đánh đổi bằng chính sự trong sạch của mình. Nỗi ám ảnh đó khiến cô trở nên khép kín, không dám mở lòng với bất kỳ ai.

Bảy năm trôi qua. Cho đến một buổi chiều, khi đang dọn dẹp lại tủ sách cũ, My tình cờ tìm thấy chiếc phong bì năm xưa mà cô đã cất kỹ dưới đáy tủ. Bên trong, ngoài những tờ tiền đã được rút đi, còn sót lại một lá thư khác, được niêm phong cẩn thận. Đó là một lá thư được gửi từ một văn phòng luật sư, đề ngày cách đây ba tháng. Tò mò, cô mở ra đọc.

Những dòng chữ trên trang giấy như những nhát búa giáng mạnh vào tâm trí cô.

“Thưa cô Mỹ Lệ,

Chúng tôi rất tiếc phải báo tin, thân chủ của chúng tôi, ông Hoàng Quốc Việt, đã qua đời cách đây ba tháng do bệnh nặng. Theo di chúc ông để lại, cô là một trong những người thừa hưởng một phần tài sản của ông…”

My đọc mà tay chân bủn rủn. Người đàn ông ấy tên Hoàng. Chủ tịch một tập đoàn xây dựng lớn. Lá thư kể tiếp câu chuyện của cuộc đời ông. Năm xưa, cô con gái duy nhất của ông, bằng tuổi My lúc đó, đã qua đời trong một vụ tai nạn sạt lở đất khi đang làm tình nguyện viên ở một vùng núi xa xôi. Cái chết của con gái đã trở thành nỗi day dứt, dằn vặt ông đến cuối đời. Ông luôn tự trách mình đã mải mê kiếm tiền, theo đuổi sự nghiệp mà không dành thời gian ở bên con, để rồi phải nhận lại sự hối hận muộn màng.

Vị luật sư viết tiếp, từng chữ như gỡ đi từng lớp gông cùm trong lòng My suốt bảy năm qua:

“Trước khi mất, ông Hoàng có nói với chúng tôi rằng, trong suốt nhiều năm, ông đã âm thầm tìm cách giúp đỡ những cô gái trẻ có hoàn cảnh khó khăn, những người có cùng ước mơ và hoài bão như con gái ông. Ông coi đó là cách duy nhất để bù đắp cho đứa con đã khuất. Ông chưa từng coi họ là công cụ mua vui. Đêm hôm ấy, trong phòng khách sạn, ông chỉ ngồi lặng im bên em cả đêm, không hề làm bất cứ điều gì tổn hại đến em. Ông nói, đôi mắt buồn của em khiến ông nhớ đến con gái mình đến nao lòng…”

Bài viết liên quan  Dòng tiền nào vào tài khoản cá nhân sẽ bị tính thuế?

My buông lá thư xuống. Cô bật khóc nức nở, những tiếng khóc vỡ òa sau bảy năm kìm nén. Hóa ra là vậy. Hóa ra đêm đó, ông chỉ ngồi yên bên cửa sổ, rót trà, hút thuốc và nhìn mưa rơi ngoài ban công. Hóa ra… cô chưa từng bị ông chạm vào. Một tỷ đồng đó không phải là cái giá cho thân xác, mà là sự cứu rỗi cho tâm hồn của một người cha đã mất con mãi mãi. Ông tìm kiếm ở cô không phải là thể xác, mà là hình bóng của đứa con gái yêu dấu.

Bảy năm qua, cô đã sống trong tủi nhục, tự khinh bỉ bản thân, nghĩ mình là một món hàng bị mua bán. Nhưng sự thật, cô chỉ vô tình trở thành một phần trong hành trình chuộc lỗi đầy đau đớn của ông. Cô là người đã cho ông một đêm được ở bên “con gái” mình một lần nữa.

Từ hôm đó, cuộc đời My bước sang một trang mới. Cô đăng ký quay lại trường, hoàn thành nốt chương trình học ngành Công tác xã hội còn dang dở. Sau khi tốt nghiệp, cô dùng toàn bộ số tiền thừa kế ông Hoàng để lại, thành lập một quỹ học bổng mang tên con gái ông – Hoàng An Nhiên – chuyên giúp đỡ những nữ sinh nghèo hiếu học. Đó là cách cô viết tiếp giấc mơ thiện nguyện còn dang dở của cô gái trẻ ấy, và cũng là cách để cô đáp lại sự tử tế thầm lặng của người cha đáng kính.

Ngoài kia, phố xá đã lên đèn. My đứng lặng bên cửa sổ quán cháo, nhìn lên bầu trời đêm. Đôi mắt cô vẫn mang một nét buồn xa xăm, nhưng sâu thẳm trong tim, một ngọn lửa ấm áp và mạnh mẽ đã được thắp lên, soi rọi cho con đường phía trước.