Sau 3 năm xa cách, Dũng mang nhân tình về nhà: Người vợ âm thầm gánh vác có màn xử lý đầy bất ngờ khiến kẻ thứ ba và chồng câm nín…

Sau 3 năm xa cách, Dũng mang nhân tình về nhà: Người vợ âm thầm gánh vác có màn xử lý đầy bất ngờ khiến kẻ thứ ba và chồng câm nín…
Sau 3 năm xa cách, Dũng mang nhân tình về nhà: Người vợ âm thầm gánh vác có màn xử lý đầy bất ngờ khiến kẻ thứ ba và chồng câm nín…

Trăng treo lơ lửng giữa nền trời đêm đen, soi rọi căn phòng tôi nằm, nơi tôi thường chìm đắm trong những suy nghĩ miên man về cuộc đời mình. Tôi là Hạnh, và đây là câu chuyện về ba năm chờ đợi vô vọng, về sự phản bội nghiệt ngã, và về cách tôi đã tìm lại chính mình sau giông bão.

Ba năm trước, Dũng, chồng tôi, lên máy bay đi công tác nước ngoài. Anh ấy hứa hẹn chỉ ba tháng sẽ về, và mọi thứ sẽ ổn. Anh ấy nói, đó là cơ hội lớn để thăng tiến, để chúng tôi có một tương lai tốt đẹp hơn. Tôi tin tưởng tuyệt đối vào lời chồng, vào tình nghĩa mười năm vun đắp và sự hy sinh của mình là xứng đáng. Chúng tôi đã cùng nhau đi qua bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu khó khăn. Tôi nghĩ rằng, tình yêu của chúng tôi đủ mạnh để vượt qua mọi thử thách.

Tôi vẫn nhớ như in cái ôm cuối cùng của anh ấy ở sân bay, nụ cười trấn an của anh ấy, và lời hứa “anh sẽ về sớm”. Những lời nói đó đã trở thành sợi dây neo giữ tôi trong suốt ba năm ròng rã, ba năm của sự chờ đợi mòn mỏi.

Thế nhưng, ba tháng hóa thành ba năm. Cuộc gọi thưa dần, lời hỏi han cạn kiệt, tiền gửi về cũng lúc có lúc không. Dũng dần trở thành một cái bóng mờ nhạt trong cuộc đời tôi. Tôi sống như chiếc bóng trong chính căn nhà của mình, một mình gồng gánh cả gia đình: tự đưa con đi viện khi sốt, túc trực chăm sóc mẹ chồng khi bà đột quỵ, những đêm dài không ngủ, những giọt nước mắt lăn dài trong im lặng. Tôi tự hỏi, liệu anh ấy có còn nhớ đến vợ con không? Có còn nhớ đến lời hứa sẽ về sớm không?

Mỗi lần con tôi hỏi “Ba đâu rồi mẹ?”, lòng tôi lại quặn thắt. Tôi không biết phải trả lời con thế nào. Tôi chỉ biết ôm con vào lòng, vỗ về con, và tự nhủ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Cô không đòi hỏi, không trách móc, chỉ im lặng làm tất cả. Tôi không muốn Dũng phải lo lắng, không muốn anh ấy phải phân tâm vì những chuyện ở nhà. Vài người bạn khuyên tôi nên buông bỏ, nên tìm kiếm một hạnh phúc mới, nhưng tôi chỉ lắc đầu, tin rằng anh ấy đang vì tương lai của gia đình, vì tương lai của con cái, và tôi không thể kéo lùi anh ấy. Tôi đã quá ngây thơ, quá tin tưởng vào một người đàn ông đã không còn xứng đáng với tình yêu của tôi.

Tôi đã dành cả tuổi thanh xuân của mình để vun đắp cho gia đình này, để chờ đợi anh ấy. Tôi không thể buông bỏ một cách dễ dàng như vậy.

Trong ba năm đó, tôi không chỉ chăm sóc con cái, mẹ chồng, mà tôi còn âm thầm gây dựng sự nghiệp riêng. Với số tiền ít ỏi mà Dũng gửi về, cộng với số tiền tôi tích cóp từ công việc bán hàng online, tôi đã mở một cửa hàng nội thất nhỏ. Tôi làm việc không ngừng nghỉ, từ sáng sớm đến tối khuya, chỉ mong có thể kiếm đủ tiền nuôi con, nuôi mẹ chồng, và trang trải cuộc sống.

Tôi đã tự học hỏi rất nhiều, từ cách quản lý cửa hàng, cách tìm kiếm nguồn hàng, đến cách tiếp cận khách hàng. Tôi đã phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, rất nhiều thử thách. Có những lúc tôi muốn bỏ cuộc, nhưng mỗi khi nhìn thấy con mình, nhìn thấy mẹ chồng, tôi lại có thêm động lực để tiếp tục cố gắng.

Cửa hàng nội thất của tôi dần dần phát triển. Tôi không chỉ kiếm đủ tiền nuôi gia đình, mà còn có thể tích lũy được một khoản kha khá. Tôi không nói cho ai biết về việc tôi đang kiếm được bao nhiêu tiền. Tôi muốn giữ bí mật này cho riêng mình. Tôi muốn tự mình chứng minh rằng tôi có thể làm được mọi thứ, mà không cần dựa dẫm vào ai.

Bài viết liên quan  Vụ doanh nghiệp 1 tháng tuổi trúng đấu giá mỏ cát gần 500 tỷ đồng: Cơ quan chức năng nói gì?

Tôi vẫn luôn tự nhủ rằng, tôi sẽ đợi Dũng về. Tôi sẽ kể cho anh ấy nghe về những gì tôi đã làm được. Tôi sẽ cho anh ấy thấy rằng tôi không chỉ là một người vợ hiền lành, mà còn là một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập.

Vào một buổi chiều hè oi ả, khi tôi đang ở cửa hàng nội thất, thì một người phụ nữ lạ mặt bước vào. Cô ấy có mái tóc dài xoăn nhẹ, dáng người thanh mảnh, ăn mặc sang trọng. Cô ấy nói rằng, cô ấy là đối tác của Dũng ở nước ngoài, và cô ấy muốn gặp tôi để bàn chuyện làm ăn.

Tôi ngạc nhiên, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Tôi mời cô ấy vào, và chúng tôi bắt đầu nói chuyện.

Cô ấy tự giới thiệu là Mai, và cô ấy nói rằng, cô ấy là người đã giúp đỡ Dũng rất nhiều trong công việc ở nước ngoài. Cô ấy cũng nói rằng, cô ấy rất ngưỡng mộ Dũng, và cô ấy tin rằng Dũng sẽ trở thành một người thành công.

Trong suốt cuộc trò chuyện, Mai liên tục nhắc đến Dũng, nhắc đến những kỷ niệm của họ ở nước ngoài. Tôi cảm thấy một sự khó chịu len lỏi trong lòng. Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Khi Mai ra về, tôi bất chợt nhìn thấy một tấm ảnh nhỏ rơi ra từ túi xách của cô ấy. Tôi nhặt lên, và những gì tôi nhìn thấy khiến tôi chết lặng. Đó là một tấm ảnh Dũng đang ôm Mai, và Mai đang bế một đứa bé sơ sinh. Đứa bé có khuôn mặt rất giống Dũng.

Tim tôi như ngừng đập. Tôi không thể tin vào mắt mình. Dũng đã có con với người phụ nữ khác? Vậy mà anh ấy lại giấu tôi suốt ba năm qua?

Nước mắt tôi lăn dài. Tôi cảm thấy một nỗi đau tột cùng. Mười năm tình nghĩa, mười năm hy sinh, tất cả đều tan thành mây khói. Tôi cảm thấy mình bị phản bội, bị lừa dối một cách tàn nhẫn.

Tôi đã khóc rất nhiều, khóc cho số phận của mình, khóc cho những gì tôi đã hy sinh, và khóc cho niềm tin của tôi đã bị đổ vỡ.

Sau khi phát hiện ra sự thật về Dũng và Mai, tôi cảm thấy mình như một kẻ ngốc. Tôi đã tin tưởng Dũng tuyệt đối, đã chờ đợi anh ấy suốt ba năm, vậy mà anh ấy lại phản bội tôi một cách trắng trợn.

Tôi quyết định sẽ không nói cho ai biết về chuyện này. Tôi muốn tự mình đối mặt với sự thật, tự mình giải quyết mọi chuyện.

Vài ngày sau, mẹ chồng tôi đột ngột trở bệnh nặng. Bà yếu đi rất nhanh, và bác sĩ nói rằng bà không còn sống được bao lâu nữa. Tôi túc trực bên giường bệnh của bà, chăm sóc bà từng li từng tí.

Một đêm, khi bà tỉnh giấc, bà gọi tôi lại gần. Bà nắm lấy tay tôi, giọng bà yếu ớt: “Hạnh à, mẹ xin lỗi con. Mẹ đã biết chuyện của thằng Dũng từ lâu rồi.”

Tôi sững sờ. Tôi không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Mẹ chồng tôi đã biết chuyện? Vậy mà bà ấy không hề nói gì với tôi?

Mẹ chồng tôi kể rằng, Dũng đã gọi điện về cho bà ấy, nói rằng anh ấy đã có con với Mai, và anh ấy muốn ly hôn với tôi. Dũng đã nhờ bà ấy giúp anh ấy thuyết phục tôi ly hôn, và anh ấy hứa sẽ chu cấp cho bà ấy một khoản tiền lớn hàng tháng.

Bà ấy nói rằng, bà ấy đã rất khó xử. Bà ấy yêu thương tôi như con gái ruột, nhưng bà ấy cũng không muốn mất đi Dũng. Bà ấy đã chấp nhận giúp đỡ Dũng, với hy vọng rằng Dũng sẽ quay đầu, sẽ nhận ra lỗi lầm của mình.

Bài viết liên quan  Tiết kiệm hàng triệu tiền điện mỗi năm nhờ biết cách làm sạch vị trí пàყ của nồi cơm điện

Bà ấy cũng nói rằng, Dũng đã lên một kế hoạch “hoàn hảo” để ly hôn với tôi. Anh ấy sẽ trở về cùng Mai và đứa con riêng, và anh ấy sẽ nói rằng anh ấy đã ly hôn với tôi ở nước ngoài. Anh ấy sẽ dùng bằng chứng giả để chứng minh điều đó.

Mẹ chồng tôi khóc, bà ấy nói rằng bà ấy rất ân hận vì đã giúp đỡ Dũng. Bà ấy nói rằng, bà ấy muốn tôi được hạnh phúc. Bà ấy cũng nói rằng, bà ấy đã giấu tôi một bí mật khác: bà ấy đã cất giữ một cuốn sổ tiết kiệm, đó là số tiền mà bà ấy đã dành dụm được từ trước đến nay. Bà ấy muốn tôi dùng số tiền đó để mua nhà, để có một cuộc sống ổn định.

Tôi ôm chặt lấy mẹ chồng, nước mắt tôi lăn dài. Tôi cảm thấy một nỗi đau xót vô hạn dành cho bà ấy. Bà ấy đã chịu đựng quá nhiều nỗi đau, quá nhiều nỗi khổ.

Mẹ chồng tôi qua đời vài ngày sau đó. Tôi đã tổ chức tang lễ cho bà ấy chu đáo, trang trọng. Tôi biết, bà ấy đã ra đi trong sự thanh thản.

Sau khi mẹ chồng mất, tôi quyết định sẽ không làm theo kế hoạch của Dũng. Tôi sẽ tự mình đối mặt với anh ấy, tự mình bảo vệ quyền lợi của mình.

Cho đến một buổi trưa oi ả tháng sáu, một chiếc ô tô bóng loáng dừng trước cổng nhà. Tôi đang tưới cây, lòng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đối đầu. Dũng bước xuống, gương mặt anh ấy không chút biểu cảm, như thể anh ấy không hề cảm thấy tội lỗi. Bên cạnh anh là Mai, cô gái trẻ mà tôi đã gặp ở cửa hàng, và một đứa bé bụ bẫm khoảng hơn một tuổi, có khuôn mặt rất giống Dũng.

Không khí đông đặc lại như sắp có bão. Nhưng người duy nhất không bị cuốn vào cơn lốc cảm xúc là tôi. Tôi không khóc, không hét, không đập vỡ thứ gì. Tôi chỉ gật đầu, nói khẽ, giọng tôi lạnh lùng, không một chút cảm xúc: “Vào nhà đi. Em nấu cơm rồi.” Mai nhướn mày, cười khẩy đầy tự tin, như thể cô ta đã thắng. Dũng thì ung dung bước vào, như thể đây là điều anh có quyền làm.

Mâm cơm bày sẵn, đủ món Dũng thích. Tôi dọn đũa, rót nước, ngồi xuống như một người vợ hiền thục. Dũng và Mai cứ tưởng tôi đã chấp nhận, đã cam chịu số phận. Nhưng họ đâu biết, mỗi cử chỉ nhẹ nhàng của tôi lúc này đều là bước đi cuối cùng trong ván cờ mà tôi đã chuẩn bị từ rất lâu. Tôi đã dành ba năm để lên kế hoạch cho khoảnh khắc này.

Tôi ăn uống bình thường, không nói một lời nào. Tôi nhìn Dũng và Mai, nhìn đứa bé, lòng tôi không còn cảm thấy đau đớn nữa. Tôi chỉ cảm thấy một sự lạnh lẽo, một sự trống rỗng.

Bữa cơm kết thúc. Tôi đứng dậy, đi vào phòng, mang ra một tập hồ sơ dày cộp. Tôi đặt lên bàn, nhìn thẳng vào mắt Dũng, giọng tôi lạnh lùng và dứt khoát:

“Anh quên rồi à? Căn nhà này đứng tên ai? Cả công ty nội thất mà em gây dựng ba năm nay – anh biết mỗi tháng lãi bao nhiêu không? Em vừa làm vợ, vừa làm dâu, làm mẹ, và làm luôn cả trụ cột gia đình khi anh biến mất. Nhưng em không cần chia sẻ thành quả đó với người phản bội.”

Dũng tái mặt, khuôn mặt anh ấy cắt không còn một giọt máu. Mai ngơ ngác, ánh mắt cô ta đầy vẻ hoang mang.

Tôi lật từng trang hồ sơ: đơn ly hôn có chữ ký của tôi, bảng kê tài sản rõ ràng, giấy tờ công ty, tài khoản ngân hàng… Và một xấp ảnh là bằng chứng Dũng sống chung với Mai suốt hai năm qua ở nước ngoài, ảnh họ du lịch, ảnh sinh con, ảnh tay trong tay đi dự tiệc.

Bài viết liên quan  11 tỉnh/thành phố không đổi mã vùng điện thoại cố định sau sáp nhập

“Đây là những gì em âm thầm thu thập. Không để trả thù. Chỉ để kết thúc.” Tôi nói, giọng tôi vẫn lạnh lùng, không một chút cảm xúc.

Mai run rẩy, nước mắt chảy dài: “Chị… em tưởng… anh nói đã ly hôn rồi… em không biết…” Hạnh nhìn cô, ánh mắt không hằn học, chỉ có sự lạnh lẽo của người từng chịu quá nhiều tổn thương. “Tôi không trách cô. Tôi chỉ không chấp nhận bị xúc phạm thêm. Cô không có quyền bước vào nhà tôi, ngồi vào bàn cơm tôi nấu, trong khi con tôi còn chưa hiểu vì sao ba nó biến mất ba năm.”

Dũng nắm lấy tay tôi, giọng anh ấy khàn đặc, cầu xin: “Hạnh… anh sai rồi. Anh sẽ về lại. Anh sẽ bù đắp…”

“Không,” tôi nói, rút tay lại. “Anh không có gì để bù đắp cả. Vì những gì mất đi, không thể đo bằng tiền, hay lời xin lỗi.” Tôi chỉ ra cửa: “Hai người đi đi. Ngay bây giờ.”

Mai quỳ xuống, ôm chân tôi, cầu xin. Dũng đứng như chôn chân tại chỗ, không thể nói nên lời. Nhưng tôi không lay động. Tôi ôm con vào lòng, quay bước, không một chút do dự.

Cánh cửa đóng lại. Ngoài sân, nắng vẫn gay gắt, nhưng trong lòng Hạnh là một khoảng mát yên bình. Tôi không còn là người vợ chỉ biết đợi chờ, chỉ biết hy sinh. Tôi là người phụ nữ đã đi qua nỗi đau, từng bước đứng dậy, từng bước gây dựng lại đời mình, và giờ – là người quyết định những gì tôi xứng đáng.

Không cần ầm ĩ. Không cần nước mắt. Tôi chọn cách lặng lẽ, dứt khoát, để giữ lại lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh sau cùng. Hạnh bế con ngồi xuống giường, nhẹ nhàng vuốt tóc con. “Mẹ không cần ai bảo vệ,” cô thì thầm, “Mẹ đủ mạnh để bảo vệ cả con, cả chính mình.”

Tôi nhìn con mình, lòng tôi tràn ngập tình yêu thương. Tôi biết, tôi sẽ làm tất cả vì con tôi, vì tương lai của con tôi.

Sau cuộc ly hôn, tôi và con tôi đã có một cuộc sống mới. Tôi dành nhiều thời gian hơn cho con, cho công việc. Công ty nội thất của tôi ngày càng phát triển, tôi trở thành một nữ doanh nhân thành đạt.

Tôi không còn cảm thấy hận thù Dũng nữa. Tôi biết, anh ấy đã phải trả giá cho những gì mình đã làm. Tôi cũng biết, tôi đã học được rất nhiều từ những gì đã xảy ra.

Vài năm sau, tôi gặp một người đàn ông tốt, anh ấy yêu thương tôi và con tôi thật lòng. Chúng tôi kết hôn, và có thêm một đứa con nữa.

Cuộc sống của tôi giờ đây tràn ngập tiếng cười và niềm vui. Tôi không còn nhớ về những gì đã xảy ra trong quá khứ nữa. Tôi chỉ sống cho hiện tại, và cho tương lai.

Tôi biết, tôi là một người phụ nữ may mắn. Tôi đã vượt qua mọi khó khăn, đã tìm thấy hạnh phúc đích thực. Tôi tin rằng, sau cơn mưa, trời lại sáng. Và rằng, phụ nữ luôn mạnh mẽ hơn những gì họ nghĩ.

Tôi thường xuyên kể cho con tôi nghe về những gì đã xảy ra, không phải để gieo rắc sự hận thù, mà để con tôi hiểu rằng, cuộc sống luôn có những thử thách, và chúng ta phải luôn kiên cường vượt qua.

Tôi nhìn con mình, lòng tôi tràn ngập niềm hạnh phúc. Tôi biết, tôi sẽ làm tất cả vì con tôi, vì tương lai của con tôi. Tôi sẽ dạy con tôi cách yêu thương, cách tha thứ, và cách sống một cuộc đời có ý nghĩa.