“Ông bà biết tôi là ai không, đừng trách con này nhà quê ra thành phố…”.

“Ông bà biết tôi là ai không, đừng trách con này nhà quê ra thành phố…”.
“Ông bà biết tôi là ai không, đừng trách con này nhà quê ra thành phố…”.

Sáng sớm, ông Liên dắt tay bà Lan băng qua ngã tư gần Bệnh viện Bạch Mai. Cả hai đã ngoài bảy mươi, tay xách túi thuốc, tay kia là đùm cơm nắm mang theo từ quê. Ông bị đau tim, bà đau khớp, ra Hà Nội khám theo lịch hẹn của bác sĩ. Trời mới lác đác mưa, phố đông người, xe cộ chen chúc như mắc cửi.

Vừa bước đến giữa lối băng qua đường, một chiếc ô tô con bóng loáng phóng vút tới, lấn làn và trượt bánh thắng gấp. Ông Liên đẩy vội bà Lan sang bên nhưng không kịp. Hai ông bà ngã dúi dụi ra mặt đường, túi đồ văng tung tóe, cơm nắm rơi xuống, vỡ nát, trộn cả với nước mưa và bùn đất.

Chiếc xe dừng lại.

Người phụ nữ ngồi ghế lái kéo kính xuống. Gương mặt được trang điểm kỹ càng, mái tóc uốn ép chỉnh chu, đeo kính hiệu và túi xách hàng hiệu trên ghế phụ.

Cô ta không xuống đỡ, cũng chẳng xin lỗi. Ngược lại, chỉ tay thẳng vào mặt ông bà, giọng the thé:

– Ông bà biết tôi là ai không? Ở quê ra phố mà cũng không biết nhìn xe à? Đừng để con nhà quê như các người làm bẩn xe tôi!

Xung quanh bắt đầu có người dừng lại. Một anh xe ôm đứng gần đó nghiến răng, nhưng chỉ lắc đầu. Một cô sinh viên ngồi trên xe đạp điện khựng lại giữa đường, tròn mắt nhìn. Không ai lên tiếng.

Bài viết liên quan  Phát hiện bộ xương người trong bồn chứa nước trên mái nhà

Ông Liên vẫn nằm, cánh tay sượt trầy, bà Lan đang lồm cồm bò dậy nhặt lại túi thuốc. Mắt bà đỏ hoe, nhưng không nói gì. Bà chỉ lặng lẽ cúi đầu.

Người phụ nữ trong xe cười khẩy:

– Nhìn đi, đúng là thứ già lẩm cẩm, đến thành phố mà tưởng đang đi giữa ruộng làng!

Rồi cô ta đóng cửa xe sầm một tiếng, rú ga bỏ đi.

Không một lời xin lỗi.

Không một chút xót xa.

Chỉ còn lại hai bóng dáng già nua giữa dòng người tấp nập – lạc lõng, đơn độc và tủi thân đến nghẹn ngào.

Một cô gái trẻ đỡ bà Lan dậy, lấy khăn giấy lau sơ vết máu trên tay ông Liên. Cô nói, giọng run run:

– Ông bà có sao không ạ? Cháu… cháu quay lại hết rồi. Không thể để người như thế coi thường người già, lại còn là người đi bộ đúng luật.

Một vài người nữa cũng đứng quanh, bàn tán xôn xao. Một anh chạy xe ôm công nghệ rút điện thoại, lẩm bẩm:
– Nhìn quen quen… ủa, hình như ông này là… đúng rồi, là thầy Liên dạy Lý Trường Chu Văn An ngày xưa phải không?

Ông Liên gật nhẹ, bà Lan cúi đầu tránh ống kính, giọng run vì giận và xúc động:

– Chúng tôi chỉ ra Hà Nội khám bệnh, không làm phiền ai, cũng không mong bị coi khinh giữa đất Thủ đô thế này…

Bài viết liên quan  Bé cɦết oaп vì lỡ cắп vỡ cặp nhiệt độ, bạп nhất địпh phải biết làm gì khi nhiệt kế vỡ

Tin tức lan đi nhanh hơn cả cơn mưa. Chưa đầy một tiếng sau, đoạn clip “Người phụ nữ xúc phạm hai ông bà già giữa phố Hà Nội” đã tràn ngập các nền tảng mạng xã hội. Hàng trăm nghìn lượt xem, chia sẻ kèm theo làn sóng phẫn nộ từ cộng đồng mạng.

Cư dân mạng nhanh chóng “truy vết”: cô gái lái xe là Trần Hồng V.A., con gái một giám đốc công ty bất động sản, nổi tiếng với lối sống khoe mẽ. Nhiều người từng là học sinh cũ của ông bà nhận ra ngay: đó chính là thầy Liên – cựu tổ trưởng tổ Lý, từng có hơn 30 năm dạy học ở Trường chuyên Hà Nội – Amsterdam, còn cô Lan là hiệu phó nghỉ hưu của Trường THPT Kim Liên.

Chiều cùng ngày, V.A bị triệu tập đến trụ sở công an phường theo đơn tố cáo từ người dân về hành vi gây rối trật tự công cộng và cản trở giao thông, đồng thời bị lập biên bản vi phạm luật giao thông vì lấn làn và không hỗ trợ người bị ngã sau va chạm.

Cô ta bước ra khỏi xe với chiếc kính mát to che nửa mặt, nhưng không che nổi ánh mắt hoảng loạn. Những người dân có mặt lúc sáng cũng đến làm chứng. Một cụ ông tóc bạc nói lớn giữa đồn:

– Người như thầy Liên, cô Lan, cả đời chỉ biết dạy người. Cô xúc phạm họ không phải chỉ là xúc phạm hai người già, mà là xúc phạm cả nền giáo dục!

Bài viết liên quan  Nước lá tía tô rất tốt nhưng ‘đại kỵ’ với nhóm người này

V.A cúi đầu. Lần đầu tiên trong ngày, cô ta không nói được câu “Ông bà biết tôi là ai không?”

Chỉ còn lại sự im lặng.

Và chiếc clip vẫn tiếp tục lan truyền, như một lời nhắc nhở: Đừng xem thường người khác chỉ vì mình đang ngồi trong xe sang. Càng không nên khi người đó chính là những người đã dạy dỗ nên bao thế hệ.