
Tôi tên Minh, 38 tuổi, làm kỹ sư xây dựng. Vợ tôi – Thu – hiền lành, đảm đang. Mẹ vợ thì sống ở quê, thỉnh thoảng mới lên thăm con gái.
Hôm ấy, mẹ vợ gọi điện bảo lên thành phố khám bệnh. Vợ chồng tôi đón bà về nhà ở vài hôm. Bà tuổi cao, đi lại chậm chạp, suốt ngày loay hoay phụ quét nhà, nhặt rau. Tôi đi làm về mệt, thấy nhà thêm người, bữa ăn thay đổi món, sinh hoạt đảo lộn, cũng có chút khó chịu nhưng không nói ra.
Một buổi sáng, tôi mở tủ kiểm tra túi vải đựng vàng cưới thì giật mình: mất 5 chỉ vàng. Tôi lục tung ngăn kéo nhưng không thấy. Hoảng hốt, tôi hỏi vợ:
– Em có lấy vàng đi đâu không?
Thu đang nấu bếp, quay lại, mặt biến sắc:
– Không, em chưa đụng vào.
Tôi im lặng, nhưng trong đầu dấy lên suy nghĩ khó chịu. Nhà này chỉ có tôi, vợ và mẹ vợ. Tôi không dám nói thẳng, chỉ lầm bầm:
– Tiền bạc tự dưng mất, chắc cũng không bay được…
Vợ tôi nghe, mắt đỏ hoe. Suốt mấy hôm sau, tôi chẳng nói chuyện với mẹ vợ. Bà cũng thấy không khí lạ lạ, nên cuối tuần, bà thu dọn đồ đạc, bảo:
– Mẹ về quê kẻo làm vướng chân hai con.
Tiễn bà ra xe, tôi vẫn cứ bứt rứt nhưng không mở lời hỏi. Một tuần trôi qua, tôi vẫn chưa tìm thấy vàng, càng nghĩ càng bực. Đến chiều thứ bảy, tôi lục lại ngăn kéo bàn làm việc trong phòng. Vừa mở ngăn dưới cùng, tôi chết lặng: túi vải vàng nằm ngay đó, nguyên vẹn, vẫn còn nguyên 5 chỉ.
Tôi ngồi phịch xuống ghế. Hóa ra, hôm dọn tủ, tôi sợ để ở nhà không an toàn nên mang lên công ty, giấu tạm vào ngăn kéo. Công việc bận rộn khiến tôi quên mất.
Tối hôm đó, vợ tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ. Bà bảo:
– Thu à, hôm mẹ về, thấy hai đứa không vui. Mẹ lên chỉ muốn thăm con, không ngờ lại làm hai đứa bất tiện. Hôm nay mẹ mới khỏe lại, định gọi hỏi xem hai đứa dạo này thế nào…
Nghe xong, tôi rụng rời. Tôi thấy mình thật dại. Một tuần qua, tôi sống trong nghi ngờ, tự dằn vặt, để rồi khi biết sự thật, lòng tôi quặn đau. Tôi đã nghĩ sai về bà, người mẹ già chỉ mong con cháu hạnh phúc, lên thăm vài hôm cũng sợ phiền.
Tối đó, tôi ngồi lặng im rất lâu. Vợ tôi hỏi:
– Anh tìm thấy vàng rồi à?
Tôi gật đầu, nghẹn ngào. Tôi thấy xấu hổ vì sự đa nghi, thấy dại vì không tin vợ, không tin mẹ. Tôi nhớ ánh mắt buồn của bà hôm ra bến xe, nhớ dáng người nhỏ bé lom khom kéo vali vội vã. Và tôi tự nhủ, sáng mai sẽ gọi điện cho bà, để nói lời xin lỗi, để hỏi xem bà đã ăn tối chưa, để bà biết… con rể này vẫn luôn thương bà thật lòng.