Mẹ chồng ‘đuổi’ tôi về ngoại bằng được để đi tập nhảy với mấy bà hàng xóm, bố chồng lén đưa cho chiếc phong bì

Mẹ chồng ‘đuổi’ tôi về ngoại bằng được để đi tập nhảy với mấy bà hàng xóm, bố chồng lén đưa cho chiếc phong bì
Mẹ chồng ‘đuổi’ tôi về ngoại bằng được để đi tập nhảy với mấy bà hàng xóm, bố chồng lén đưa cho chiếc phong bì

“Mẹ chồng đuổi tôi về ngoại để đi tập nhảy, bố chồng dúi phong bì, tôi mở ra thì mẹ chồng tái mặt luống cuống xin lỗi”

Từ hồi về làm dâu, mẹ chồng tôi mê nhất là cái lớp tập nhảy ngoài công viên. Tuần nào cũng bốn buổi, mấy bà bạn rủ nhau mặc quần ôm, áo hoa, điệu đà hơn cả mấy cô U30.

Tôi thì đang bầu tháng thứ sáu, nghén mệt mà vẫn cố dậy nấu cơm, rửa bát, giặt đồ. Vậy mà bà cứ lườm nguýt:

– Có mỗi cái việc nhà mà cũng làm bộ. Cô về bên ngoại vài hôm đi, tôi bận nhảy nhót, không rảnh chăm người lười.

Tôi uất đến nghẹn họng. Chồng đi công tác xa, tôi không muốn đôi co. Đành gật đầu xếp đồ, chuẩn bị về nhà mẹ đẻ dưỡng mấy hôm.

Đúng lúc xách vali ra cửa thì bố chồng tôi lẳng lặng đi xuống bếp, dúi vội vào tay tôi một chiếc phong bì trắng.

– Cầm lấy… đi đường xa có gì còn xoay xở. Đừng nói gì với mẹ.

Tôi cảm động, nghĩ bụng: “May mà trong nhà còn người hiểu chuyện.”

Lên xe, tôi mới lén mở phong bì ra xem.

Không phải tiền.
Mà là… một xấp ảnh rửa sẵn.

Ảnh chụp mẹ chồng tôi với một người đàn ông lạ – cười nói tình tứ trong quán cà phê, có ảnh còn khoác tay, nghiêng đầu chụp selfie. Kèm theo đó là một mẩu giấy nhỏ bố viết tay:

– Thứ cô thấy, tôi cũng thấy. Nhưng tôi im. Còn cô, muốn làm gì thì làm.

Tôi giật bắn người. Tay run lên.

Bài viết liên quan  Đi thẳng ở làn đường dành cho xe rẽ phải bị phạt bao nhiêu tiền?

Lúc này tôi mới hiểu: “tập nhảy với hội bạn” chỉ là cái cớ. Bà đã cặp kè với một ông cùng lớp nhảy từ lâu.

Chiều hôm đó, tôi không về ngoại. Tôi quay về nhà, lạnh lùng đặt phong bì lên bàn, ngay lúc mẹ chồng đang sấy tóc, tô son chuẩn bị đi “tập”.

– Mẹ quên thứ này.

Bà chưng hửng cầm phong bì, vừa rút ra đã mặt tái như tàu lá. Tay bà run bắn, rớt cả son môi xuống nền.

– Ủa… cái này… cái này… con… con lấy ở đâu…?

Tôi ngồi xuống ghế, nhẹ giọng:

– Không phải con lấy. Là bố đưa. Mẹ tập nhảy thế này chắc mệt lắm… Hay để con gửi hết lên nhóm Zalo lớp cho các cô chú cùng xem mẹ tập ra sao nhé?

Bà ngã phịch xuống ghế salon, lắp bắp xin lỗi:

– Mẹ… mẹ xin lỗi… mẹ dại… con đừng nói cho bố mày biết… mẹ xin con đấy…

Tôi nhìn thẳng vào bà:

– Con sẽ không nói. Nhưng từ hôm nay, mẹ đừng “đuổi” ai ra khỏi nhà nữa. Còn nếu mẹ vẫn muốn tự do thì con sẵn lòng mua vé xe cho mẹ đi mãi mãi luôn.

Kết thúc: Dâu không hiền, nhưng không ngu

Từ hôm đó, mẹ chồng như biến thành người khác. Không còn đá xoáy, không còn “đuổi” tôi về ngoại mỗi khi bực bội. Mỗi lần bạn nhảy rủ đi, bà ngó tôi rồi viện cớ đau chân.

Còn tôi? Tôi không hề hé răng với chồng hay bố chồng thêm một lời nào.
Vì tôi biết, vũ khí tốt nhất là sự im lặng, đúng lúc, đúng nơi, và đúng… phong bì.