
Hai chiếc ghế nhựa nhỏ – một hành động giản dị nhưng khiến cả Sài Gòn thấy ấm lòng.
Mỗi sáng, giữa lòng TP.HCM đông đúc và hối hả, khi mọi người đang tất bật chuẩn bị cho một ngày mới, có một người trẻ vẫn âm thầm làm một việc nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa: anh Nguyễn Quang Cường, chủ một quán nước nhỏ, đều đặn mang ra hai chiếc ghế nhựa, đặt ngay ngắn bên lề đường. Trên tay ghế, là tấm bảng viết bằng bút lông: “Ngồi chờ xe buýt miễn phí – Free seating.”
Không màu mè, không cần ghi công, không phải chương trình của tổ chức hay chiến dịch quảng bá nào. Chỉ đơn giản là tấm lòng của một người từng là sinh viên, từng đứng chờ xe buýt hàng giờ liền dưới cái nắng Sài Gòn gay gắt. Và giờ, khi đã có một góc nhỏ là quán nước của riêng mình, Cường chọn cách góp lại điều tử tế mà anh từng mong đợi – theo cách giản dị nhất có thể.
“Hồi còn đi học, mình cũng đi xe buýt nhiều lắm. Có hôm đợi lâu mà không có chỗ ngồi, thấy mệt lắm. Giờ mình có điều kiện hơn chút, đặt sẵn hai cái ghế để ai cần thì ngồi. Nhất là người già, người lớn tuổi – họ không thể đứng chờ lâu như tụi trẻ.” – Cường chia sẻ.
Lúc đầu, nhiều người đi ngang thấy ghế đặt trước quán tưởng là chỗ để dành cho khách mua nước, nên không dám ngồi. Có người ngại, sợ “chưa mua gì mà ngồi thì kỳ”. Cường hiểu điều đó, nên quyết định treo thêm một tấm bảng với nội dung thật rõ ràng: “Ngồi chờ xe buýt miễn phí.” Không mua cũng được, không cần xin phép, chỉ cần bạn mỏi chân – cứ ngồi xuống nghỉ một chút.
Có thể đối với nhiều người, hai chiếc ghế chỉ là chuyện rất nhỏ. Nhưng với những người thường xuyên chờ xe buýt – đặc biệt là người cao tuổi – đó là sự giúp đỡ đáng quý. Ông Trần Văn Hưu, sống ở quận Bình Thạnh, chia sẻ:
“Xe buýt khoảng 5, 10, 15 phút mới có một chuyến, nhiều lúc đứng mỏi lắm. Có chỗ ngồi như vầy đúng là tuyệt vời.”
Bà Lê Thị Phượng, hơn 60 tuổi, cũng bày tỏ sự xúc động:
“Mình lớn tuổi rồi, đứng lâu cũng đau chân. Nhưng nhiều khi đi ngang mấy chỗ quán, không dám ngồi vì sợ người ta khó chịu. Giờ thấy bảng ghi rõ miễn phí, thấy ấm lòng lắm. Nhỏ vậy thôi nhưng quý vô cùng.”
Khi được hỏi lý do vì sao vẫn kiên trì làm việc này mỗi sáng, dù có lúc trời mưa hay quán vắng khách, Cường chỉ cười hiền:
“Mình sống ở đây cũng được nhiều người giúp lắm. Lúc xe mình hết xăng giữa đường, có người đẩy giùm, có người chỉ chỗ đổ xăng gần nhất. Mình nhận được nhiều điều tốt từ cuộc sống, nên cũng muốn san sẻ lại – bằng cách nào đó mình có thể.”
Không cần máy lạnh, không cần wifi miễn phí, cũng chẳng cần biển hiệu hào nhoáng. Chỉ hai chiếc ghế nhựa đơn sơ – nhưng giữa phố xá Sài Gòn đông đúc, chúng như một chạm dừng nhẹ giữa những vội vàng, nơi người ta có thể ngồi xuống, nghỉ chân, và tin rằng: giữa cuộc sống hiện đại, lòng tốt vẫn luôn hiện diện – dù đôi khi chỉ là dưới hình hài của một chỗ ngồi bên lề đường.
Tử tế không cần phải to lớn. Đôi khi, chỉ một hành động nhỏ – như đặt sẵn chiếc ghế mỗi sáng – cũng đủ để sưởi ấm cả một thành phố.