
Đêm tân hôn chưa kịp chạm vào hạnh phúc, Linh và Nam đã ngồi giữa căn phòng tân hôn lỉnh kỉnh phong bì, vừa cười vừa đếm tiền. Mỗi chiếc phong bì mở ra là một câu chuyện – có người viết lời chúc dài cả trang giấy, có người bỏ nhầm tờ 20k.
Nhưng đến chiếc phong bì màu hồng phấn, không ghi tên, Linh thoáng ngập ngừng:
– “Ơ, không đề tên này… ai bỏ vậy nhỉ?”
Nam cầm lên, xé lớp keo. Trong phong bì là một tờ tiền 500 nghìn gọn gàng – và… một que thử thai với hai vạch đỏ chót.
Căn phòng bỗng im bặt.
Linh cảm thấy tim mình như rơi xuống. Cô cầm que thử, nhìn chằm chằm vào Nam:
– “Anh giải thích đi.”
Nam tái mặt, giọng run run:
– “Anh… anh không biết… chắc ai chơi ác…”
Nhưng Linh lập tức nhìn thấy chữ viết nhỏ xíu dưới đáy phong bì – một nét chữ quen thuộc: “Chúc anh hạnh phúc, còn ‘nó’ thì sao?”
Linh nhớ ngay đến cái tên mà cô từng nghe loáng thoáng: My – người yêu cũ dai dẳng nhất của Nam.
Không khí đặc quánh. Linh bật khóc:
– “Anh nói đi, có phải con của anh không? Cưới xong rồi, anh tính chối bỏ?”
Nam ôm đầu, cắn chặt môi, mồ hôi túa ra:
– “Anh… Anh không hề biết gì! Anh chia tay My nửa năm rồi, cô ấy không nói gì cả!”
Linh run bần bật. Trên bàn, phong bì trải đầy – nhưng chỉ có một phong bì khiến cuộc hôn nhân vừa bắt đầu đã lung lay.
Đúng lúc ấy, điện thoại Nam rung lên. Tin nhắn từ số lạ:
“Anh nhận được quà cưới rồi chứ? Đừng vội hạnh phúc. Em sẽ đến tìm anh.”
Linh chết lặng.
Cô cầm chiếc điện thoại, ném mạnh xuống giường:
– “Anh định nói gì với tôi bây giờ?”
Nam sững sờ, rồi đứng dậy, bước đến nắm tay Linh, giọng lạc đi:
– “Cho anh một đêm… mai anh sẽ tìm My, anh phải biết sự thật!”
Linh nhìn Nam, ánh mắt như một lưỡi dao.
Đêm tân hôn, thay vì ngọt ngào, chỉ còn tiếng thở dài nặng nề, và một que thử thai nằm chơ vơ trên đống phong bì – như một lời đe dọa cho cuộc hôn nhân vừa mới bắt đầu.
Cả căn nhà hôm ấy như nổ tung trong im lặng. My đứng trước cửa, tay vẫn ôm cái túi đồ trẻ con, bụng hơi nhô, giọng trêu chọc:
– “Chị chỉ muốn hỏi em, liệu em có chấp nhận sống với sự thật này không?”
Linh không khóc. Không hét. Cô bình tĩnh đến lạ.
Cô kéo ghế, đặt một chồng giấy tờ xuống bàn – toàn là bản in tin nhắn, email, thậm chí cả ảnh My hẹn hò với một người đàn ông khác chỉ vài tháng trước.
– “Chị My, tôi im lặng vì muốn anh Nam có cơ hội tự giải quyết, nhưng chị ép tôi quá rồi.” – Linh lạnh giọng. – “Đây là đoạn chat của chị với một người tên Hải, từ ba tháng trước chị còn đi du lịch Đà Lạt với anh ta. Đây là hoá đơn bệnh viện, ghi rõ ngày chị khám thai lần đầu… sau ngày chị chia tay Nam tận bốn tháng.”
My đứng lặng, mặt tái mét.
Linh tiếp tục, không để My kịp phản ứng:
– “Tôi không quan tâm chị muốn gì, nhưng tôi sẽ làm cho rõ. Chúng ta đi xét nghiệm ADN. Nếu đứa bé là con của Nam, tôi sẽ đích thân đưa chị về nhà, để chị cưới Nam và tôi sẽ rút lui. Tôi thề.”
Không gian như nghẹt thở. Câu nói của Linh khiến Nam chết lặng, còn My thì run rẩy.
– “Nhưng…” – My lắp bắp, mắt nhìn xuống.
Linh dấn thêm một bước, giọng như lưỡi dao:
– “Còn nếu không phải, chị hãy xin lỗi, rút lui và đừng bao giờ phá đám chúng tôi nữa.”
Nam đứng bên cạnh, nhìn Linh với ánh mắt vừa biết ơn vừa đau đớn. Anh biết vợ mình đang cho cả hai một lối thoát danh dự.
My cắn môi đến bật máu, không nói thêm được câu gì.
Ba ngày sau, My lặng lẽ biến mất khỏi thành phố, xóa hết mạng xã hội, không ai thấy cô ta nữa.
Còn lại trên bàn chỉ còn cái phong bì hồng với 500 nghìn và que thử thai hai vạch – như một lời nhắc về cơn bão vừa đi qua.
Linh gấp hồ sơ lại, nhìn Nam, thở dài:
– “Bây giờ thì chúng ta bắt đầu cuộc sống mới, được chưa?”
Nam nắm tay vợ, lần này là thật lòng – bởi Linh không chỉ giữ được hạnh phúc, mà còn bảo vệ nó bằng sự mạnh mẽ và tỉnh táo đến kinh ngạc.