Con trai cưới vợ người dân tộc về chưa được tuần, bỗng đêm nào nó cũng lẩm nhẩm ngoài phòng khách, nhà tôi tán loạn mời thầy cúng đến thì chết lặng

Con trai cưới vợ người dân tộc về chưa được tuần, bỗng đêm nào nó cũng lẩm nhẩm ngoài phòng khách, nhà tôi tán loạn mời thầy cúng đến thì chết lặng
Con trai cưới vợ người dân tộc về chưa được tuần, bỗng đêm nào nó cũng lẩm nhẩm ngoài phòng khách, nhà tôi tán loạn mời thầy cúng đến thì chết lặng

Tuấn – con trai tôi – là đứa con trai duy nhất trong nhà. Nó đi công tác xây cầu ở vùng cao gần ba tháng, về thì nói muốn cưới vợ luôn. Vợ nó là người dân tộc Mông, tên gọi là Mía. Con bé ít nói, ngoan ngoãn, hay cúi đầu và không rời chồng nửa bước.

Dù hơi bất ngờ, nhưng thấy nó quyết tâm, vợ chồng tôi cũng chấp nhận. Lễ cưới đơn giản, tổ chức tại nhà riêng. Mía chuyển về sống chung với chúng tôi từ hôm đó.

Nhưng… mọi chuyện chỉ yên bình đúng ba ngày.

Đêm thứ tư, lúc 2 giờ sáng, tôi tỉnh dậy vì nghe thấy tiếng bước chân ngoài phòng khách. Nghĩ là trộm, tôi rón rén mở cửa, nhưng đứng sững khi thấy Tuấn đang ngồi dưới nền nhà, mặt hướng ra cửa chính, tay cầm nén nhang cháy dở, miệng lẩm nhẩm không ngừng.

Tôi ghé sát lại, tim thắt lại khi nghe rõ từng câu nó nói:

“Tao xin lỗi… tao không biết mày còn sống…
Tao không cố ý bỏ mày lại dưới đó…
Đừng kéo tao… đừng kéo tao theo…”

Nói xong, nó cười khe khẽ, rồi nằm lăn ra sàn ngủ như chưa có gì xảy ra.

Tôi hoảng, vội đánh thức cả nhà. Nhưng Mía – vợ nó – lại chỉ im lặng nhìn Tuấn và bảo:

“Không sao đâu bố. Chồng con… hay mơ vậy từ bé.

Câu nói ấy khiến sống lưng tôi lạnh toát. Từ bé? Nó vừa mới cưới cô ta được bốn ngày!

Bài viết liên quan  Vừng đen, vị th:uốc quý bồi bổ sức khỏe

Từ đêm đó, hôm nào nó cũng xuống phòng khách, đúng giờ ấy, lẩm nhẩm đúng những câu ấy, và kết thúc bằng một nụ cười quái lạ.

Nhà tôi loạn lên. Vợ tôi thì khóc, còn tôi lập tức gọi một người quen giới thiệu thầy Nghị – một thầy cúng có tiếng ở Hòa Bình – về xem giúp.

Thầy vừa bước vào, đã cau mày:

“Nhà có người vừa cưới phải âm hôn.

Chúng tôi sửng sốt.

Thầy bày lễ, rắc muối, xông nhang khắp nhà. Đến đúng 2h50 sáng, khi Tuấn bắt đầu lẩm nhẩm, thầy yêu cầu mọi người im lặng tuyệt đối, đặt một chiếc gương bát quái trước mặt nó.

Ngay lúc ấy, Tuấn ngẩng lên, mắt nhắm nhưng miệng rít từng chữ rõ ràng:

“Tao không cố ý… Phúc à… Phúc… Đừng kéo tao… Phúc…”

Cả nhà chết đứng.

Phúc chính là tên đứa bạn thân của nó – cũng là kỹ sư đi công trình cùng nó ở Tây Bắc — và đã mất tích sau một vụ sạt lở đất khi cả hai đang khảo sát trong rừng.

Công an từng kết luận là tai nạn, không tìm được xác.

Nhưng giờ thì rõ: mỗi đêm, Tuấn đều gọi tên Phúc — người đã bị chôn sống ngay bên cạnh nó trong lòng núi.

Thầy Nghị đứng bật dậy, mặt cắt không còn giọt máu:

“Không phải vợ nó gọi về. Là hồn người chết đã đi theo nó về nhà. Mỗi đêm nó ra chỗ cửa chính không phải để cúng, mà là để… xin tha mạng.

Tôi quay sang Mía, định hỏi thì giật mình:

Bài viết liên quan  Cận cảnh bên trong máy bay Air India xấu số vài giờ trước tai nạn: Có quá nhiều điểm bất thường

Cô ta đã biến mất. Không một lời, không dấu vết.