
Mâm cơm chiều trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô ngập mùi thơm của cá kho và canh chua. Nhưng không khí thì nặng nề như đá đè lên tôi. Tôi, Linh, 29 tuổi, ngồi cạnh chồng – Nam, đối diện em chồng, Thảo, cô em gái 24 tuổi sắc hồng và không bao giờ sừng nói thẳng. Mẹ chồng tôi, bà Nga, ngồi đầu bàn, mắt lướt qua từng người như đang quan sát một đoạn cờ.
Thảo luận đặt xuống, tiếng “cạch” vang lên giữa không gian Yên Thắng. “Chị Linh, chị nấu ăn thế này mà cũng đòi làm dâu nhà này à?” cô ta nói, giọng sắc nhanh. “Cá kho mặn chát, cánh thì nhạt như nước lã. Chị không biết nấu thì nói, để em làm cho!”
Cả bàn im phắc. Mẹ chồng nhẹ nhàng, nhưng không nói gì. Nam cúi đầu, thanh vẫn đứng yên trên tay. Tôi im lặng nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh. “Thảo, chị xin lỗi, hôm nay chị hơi mệt, nên…” Tôi chưa nói hết, Thảo đã cắt lời: “Mệt? Chị ở nhà cả ngày, làm gì mà mệt? Anh Nam đi làm nuôi chị, chị chỉ cần nấu bữa cơm tử tế mà thôi mà chưa xong!”
Mặt tôi nóng nảy, như bị đánh trước cả nhà. Tôi muốn phản bác, muốn nói rằng tôi cũng làm việc online, cũng mệt mỏi với deadline, nhưng lời nói lại trong cổ. Tôi tự nhiên sang Nam, hy vọng anh sẽ nói gì đó. Nhưng anh vẫn im lặng, chớp mắt vào bát cơm. Tim tôi như bị ép. Ba năm hôn nhân, tôi chưa từng thấy mình đơn đơn đến thế.
Tự nhiên, Nam đứng dậy. Cánh kéo trên sàn làm tất cả phần thưởng của mình. Tôi nghĩ anh sẽ bỏ ra ngoài, như mọi lần khi không muốn đối mặt xung đột. Nhưng không. Anh bước thẳng đến góc phòng, mở tủ, lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Cả nhà nhìn, ở bên cạnh. Thảo mộc mày, mẹ chồng thì liên tục.
Nam đặt chiếc hộp lên bàn, giọng trầm nhưng chắc chắn: “Thảo, em im lặng đi. Hôm nay anh cần nói rõ một chuyện.” Anh mở hộp, bên trong là một xấp thư tay, giấy đã vàng. “Đây là thư của mẹ viết cho bố, từ khi hai người mới yêu.”
Mẹ chồng tôi, tay chạy chạy. “Nam, có việc gì vậy?” bà hỏi, giọng lạc đi. Nam không nhìn mẹ, mà quay sang tôi, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy cương nghị. “Linh, anh xin lỗi vì đã im lặng quá lâu. Anh biết em chịu nhiều ức chế, nhưng anh không muốn làm chuyện. Hôm nay, anh không thể để em bị tổn thương thêm nữa.”
Rồi anh quay sang Thảo. “Em nghĩ chị Linh không xứng làm dâu nhà này? Thì em có biết, hồi xưa mẹ cũng từng bị bà nội nhiệt vì nấu ăn không ngon, vì chậm làm, vì không đủ ‘chuẩn’ làm dâu? Những lá thư này, mẹ viết để xin lỗi bố, để kể về những ngày mẹ đi một mình vì bị bà nội so sánh với cô hàng xóm.”
Cả bàn giấy đều chết lặng. Mẹ chồng tôi tựa đầu, nước mắt Yên lặng rơi. Thảo miệng, nhưng không có lời nói nổi tiếng nào. Nam tiếp tục, giọng sáo lại: “Mẹ đã vượt qua, vì bố yêu mẹ, và vì mẹ không từ bỏ. Linh cũng vậy. Cô ấy không chỉ nấu cơm, mà còn mang cả áp lực gia đình này. Thảo, em xin lỗi chị Linh đi.”
Thảo ngồi im, mặt đỏ bừng. Cuối cùng, cô ta lí nhí: “Chị Linh… em xin lỗi. Em không biết…” Tôi nhìn cô ta, rồi nhìn Nam, nước mắt trào ra. Không phải bực bội, mà vì lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình được chồng đứng về phía tôi, bảo vệ tôi.
Đêm đó, mẹ chồng kéo tôi ra nói chuyện riêng. Bà nắm tay tôi, giọng chạy: “Linh, mẹ xin lỗi. Mẹ đã quên mình từng đau khổ thế nào. Mẹ sẽ không để Thảo làm khó con nữa.”
Mâm cơm chiều hôm ấy, dù mặn chát hay nhạt nhẽo, đã trở thành ký ức không thể quên. Nam không chỉ dậy dậy bảo vệ tôi, mà còn mở ra một bí mật xưa cũ, làm cả gia đình nhìn lại chính mình. Từ đó, Thảo giảm gay, mẹ chồng dịu dàng hơn, và tôi với Nam, chúng tôi hiểu nhau nhiều hơn, như thể vừa tìm lại được tình yêu những ngày đầu.