
Tôi là con út trong nhà, anh tôi hơn tôi 8 tuổi, giỏi giang, có mác “doanh nhân trẻ”.
Lương tháng trăm triệu, lái ô tô riêng, điện thoại đời mới, tiêu tiền như nước, cả làng ai cũng nể.
Bố mẹ tôi xây căn nhà 2 tầng, đổ hết tiền tiết kiệm, còn đi vay một phần.
Anh không góp đồng nào, nhưng ngày khánh thành vẫn nói:
“Con kiếm tiền là để lo cho bố mẹ, cứ từ từ, khi nào cần con trả hết!”
Vậy mà chưa đầy nửa năm sau, một nhóm người lạ kéo đến.
Họ đập cửa, chìa giấy nợ có công chứng đứng tên anh tôi, nói:
“Không trả, tụi tôi kiện, nhà này sẽ bị kê biên.”
Bố mẹ tôi như chết đứng.
Anh tôi im lặng. Không chối, không cãi.
Chỉ cúi đầu và xin:
“Bố mẹ cứu con lần này… rồi con sẽ trả dần.”
Ông bà nức nở.
Cuối cùng, bán nhà, trả gần 2,5 tỷ nợ cho anh.
Ngày ký xong hợp đồng sang tên, chưa đầy 1 tiếng sau, một người đàn bà tầm 40, ăn mặc sành điệu, xuất hiện ngay trước cửa nhà tôi.
Bà ta móc ra một tờ giấy khai sinh, một loạt ảnh chụp khách sạn, chuyển khoản, rồi mỉa mai:
“Giỏi lắm! Vắt kiệt cả cha mẹ ruột để lo cho bồ già và đứa con riêng?”
Cả nhà đứng hình.
Bà ấy nói tiếp, anh tôi nuôi con riêng đã 3 năm, thuê nhà, mua xe cho bà ta — tất cả bằng tiền vay nặng lãi.
Tiền làm ăn lời ít, mà cứ phải bù cho những thứ ngoài luồng.
Bố mẹ tôi quỵ xuống bậc cửa, còn tôi, tôi đã giơ tay định đánh anh mình — nhưng tay run đến mức không nhấc nổi.
Hôm đó, tôi dắt mẹ ra trọ một căn phòng trọ nhỏ, không điện lạnh, không giường ấm.
Mẹ tôi thì thào:
“Lỗi của mẹ… là đã tin nó quá nhiều…”
Còn tôi, tôi chỉ thấy căm giận cái vỏ bọc ‘con thành đạt’ mà xã hội ca tụng.