
Cái nắng trưa chủ nhật ở thành phố hầm hập, quán cà phê đông đúc, tiếng ly tách va chạm lanh canh. Tôi ngồi đối diện Hương, vợ mới, lặng lẽ nhấp ngụm cà phê đắng. Năm năm kể từ ngày ly hôn với Lan, tôi cố xây dựng lại cuộc sống, nhưng ký ức về mẹ vợ cũ, bà Sáu, vẫn ám ảnh. Bà sống cô đơn ở quê, làm nghề đồng nát, lưng còng vì gánh nặng mưu sinh. Ngày còn làm rể, tôi thương bà, mỗi tháng gửi 4 triệu để bà chi tiêu. Sau ly hôn, tôi mất liên lạc, lòng áy náy vì không giúp được bà nữa.
Hôm ấy, tôi giật mình khi thấy bà Sáu trong quán. Bà gầy guộc, tóc bạc rối bù, đang lom khom rửa bát ở góc bếp. Đôi tay run run, bà lau mồ hôi, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn toát lên vẻ kiên cường. Tôi gọi: “Mẹ… mẹ Sáu?” Bà ngẩng lên, sững sờ, rồi cười nhạt: “Hóa ra là cậu.” Hương ngồi bên cạnh cau mày, không nói gì.
Tôi không nghĩ nhiều, rút ví lấy 5 triệu, dúi vào tay bà. “Mẹ cầm lấy, phòng thân. Con xin lỗi vì lâu nay không giúp gì được.” Bà Sáu nhìn xấp tiền, mắt ngân ngấn, nhưng không từ chối. Hương bỗng bĩu môi, giọng chua chát: “Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng. Anh ăn cơm của em, ngủ ở nhà em, vậy mà hào phóng cho người khác tận 5 triệu. Giàu nhỉ?” Tiếng cô ấy vang to, khách xung quanh ngoảnh lại, vài người cười khẩy. Tôi nóng mặt, định giải thích thì bà Sáu bất ngờ lên tiếng, giọng lạnh lùng: “Cô nói đúng. Cậu ấy đúng là hào phóng. Nhưng cô biết không, số tiền này… tôi không cần.”
Bà Sáu thẳng lưng, ánh mắt sắc bén khác hẳn vẻ tiều tụy ban nãy. Bà lấy trong túi áo một xấp tiền dày, đặt mạnh xuống bàn. “Đây là 50 triệu. Cậu gửi tôi 4 triệu mỗi tháng, 5 năm trước, tôi giữ nguyên, không tiêu một đồng. Giờ tôi trả lại, cộng thêm tiền lãi.” Tôi và Hương sững sờ. Hương lắp bắp: “Bà… bà lấy đâu ra nhiều tiền thế?” Bà Sáu cười khẩy: “Cô tưởng tôi chỉ là bà đồng nát nghèo kiết xác? Tôi làm đồng nát để sống, nhưng không có nghĩa tôi không có gì.”
Bà kể, giọng bình thản nhưng như dao cứa. Sau khi tôi và Lan ly hôn, bà phát hiện Lan có nhân tình từ trước, chính gã đó khiến gia đình tan vỡ. Bà đau lòng, cắt liên lạc với con gái, sống một mình, quyết không dựa dẫm ai. Số tiền tôi gửi, bà cất kỹ, xem như món nợ ân tình. Nhưng bà không nghèo như tôi nghĩ. Nhiều năm buôn đồng nát, bà tích lũy được kha khá, thậm chí mua được mảnh đất nhỏ ở quê. “Tôi không cần tiền của cậu,” bà nói, nhìn thẳng vào tôi. “Nhưng tôi cảm ơn lòng tốt của cậu. Còn cô,” bà quay sang Hương, “đừng vội phán xét người khác. Cậu ấy từng là con rể tôi, và vẫn là người tốt.”
Hương cúi mặt, đỏ bừng vì xấu hổ. Tôi thì bàng hoàng, không chỉ vì bí mật của bà Sáu, mà còn vì sự thật về Lan. Hóa ra, cuộc ly hôn năm xưa không chỉ vì “không hợp”. Tôi đã tự trách mình, nghĩ mình không đủ tốt, nhưng sự thật đau đớn hơn: Lan phản bội tôi từ lâu. Mâu thuẫn gia đình, hóa ra, không chỉ là chuyện giữa tôi và cô ấy, mà còn là vết thương sâu sắc của bà Sáu, người mẹ lặng lẽ chịu đựng.
Đêm đó, về nhà, không khí giữa tôi và Hương nặng nề. Cô ấy im lặng, không còn cằn nhằn, nhưng ánh mắt đầy áy náy. Tôi không trách Hương – cô ấy không biết câu chuyện phía sau. Nhưng lòng tôi rối bời. Tôi gọi cho Lan, lần đầu tiên sau 5 năm. Cô ấy bắt máy, giọng lạnh tanh: “Gì vậy?” Tôi kể về mẹ, về số tiền, về những gì bà Sáu nói. Lan im lặng, rồi bật khóc: “Anh đừng trách mẹ. Mẹ chỉ muốn bảo vệ anh.”
Twist cuối cùng: Lan tiết lộ, bà Sáu từng cầu xin cô ấy đừng nói sự thật về vụ ngoại tình, vì sợ tôi sụp đổ. Bà giữ số tiền tôi gửi, không tiêu, vì muốn một ngày trả lại, như cách chuộc lỗi thay con gái. Nhưng bà không ngờ, chính sự im lặng đó lại khiến tôi sống trong dằn vặt. “Mẹ nói anh xứng đáng được hạnh phúc,” Lan nghẹn ngào. “Mẹ bảo anh là người con rể tốt nhất bà từng có.”
Tôi cúp máy, nước mắt lăn dài. Hương bước đến, ôm tôi từ phía sau: “Em xin lỗi. Em không biết…” Tôi nắm tay cô, thì thầm: “Không sao. Nhưng từ giờ, anh muốn chúng ta sống thật với nhau.” Căng thẳng gia đình, hóa ra, không chỉ là mâu thuẫn bề mặt, mà là những bí mật chất chứa, chờ một ngày được hóa giải.
Bà Sáu, vài ngày sau, gửi tôi một tin nhắn: “Cậu sống tốt. Đừng lo cho tôi.” Kèm theo là tấm ảnh bà đứng trước mảnh đất quê, nụ cười rạng rỡ. Tôi mỉm cười, lòng nhẹ nhõm. Có những mâu thuẫn tưởng chừng không thể tháo gỡ, nhưng đôi khi, sự thật và lòng tốt là chìa khóa.