Ai gặp Lan và Phúc cũng nói 2 người có nét phu thê, nhưng đâu ai biết rằng đó lại là bi kịch cuộc đời

Ai gặp Lan và Phúc cũng nói 2 người có nét phu thê, nhưng đâu ai biết rằng đó lại là bi kịch cuộc đời
Ai gặp Lan và Phúc cũng nói 2 người có nét phu thê, nhưng đâu ai biết rằng đó lại là bi kịch cuộc đời

Chiều Đà Lạt mù sương, ánh hoàng hôn nhạt dần sau những rặng thông. Lan đứng trước gương, thử chiếc váy cưới trắng muốt, lòng tràn ngập hạnh phúc xen lẫn hồi hộp. Phúc, người đàn ông cô yêu từ cái nhìn đầu tiên, đang ở ngoài sân, tỉ mỉ sắp xếp những lẵng hoa cúc họa mi – loài hoa cả hai cùng yêu. Họ gặp nhau cách đây một năm, trong một quán cà phê nhỏ giữa lòng thành phố mộng mơ. Chỉ một ánh mắt, một nụ cười, và trái tim họ đã thuộc về nhau, như thể định mệnh đã sắp đặt từ lâu.

Lan và Phúc giống nhau đến lạ. Cả hai đều có đôi mắt sâu thẳm, nụ cười với lúm đồng tiền bên má trái, và dáng người mảnh khảnh. Bạn bè trêu rằng họ có “tướng phu thê”, như hai mảnh ghép sinh ra để dành cho nhau. Mẹ Lan, bà Hạnh, mỗi lần nhìn Phúc đều mỉm cười, nói: “Thằng bé này giống con như đúc, chắc chắn là duyên trời định.” Lan chỉ cười, ôm lấy mẹ, lòng thầm cảm ơn số phận đã mang Phúc đến bên cô.

Nhưng trong niềm vui ấy, có điều gì đó lẩn khuất, như một cơn gió lạnh thoảng qua mà Lan không để tâm. Cô mồ côi cha từ nhỏ, lớn lên cùng mẹ trong căn nhà nhỏ ven đồi. Mẹ hiếm khi nhắc về quá khứ, chỉ kể rằng bà từng sinh đôi, nhưng đứa con trai đã mất ngay sau khi sinh. Lan không hỏi thêm, chỉ nghĩ rằng đó là nỗi đau mẹ muốn chôn sâu. Phúc cũng mồ côi, được nhận nuôi từ một cô nhi viện ở Đà Lạt. Anh ít nói về tuổi thơ, chỉ bảo rằng anh không nhớ gì nhiều, ngoài những giấc mơ kỳ lạ về một người mẹ và một đứa trẻ khác giống hệt mình.

Ngày cưới đến gần, Lan và Phúc quyết định đi sàng lọc trước hôn nhân. “Cẩn thận vẫn hơn,” Phúc nói, nắm tay cô dịu dàng. “Anh muốn chúng ta có một tương lai khỏe mạnh, bên nhau mãi mãi.” Lan gật đầu, lòng tràn ngập yêu thương. Họ đến bệnh viện lớn nhất thành phố, làm các xét nghiệm cần thiết, cười đùa khi y tá trêu rằng họ giống nhau như anh em. Kết quả sẽ có sau vài ngày, và cả hai trở về, tiếp tục chuẩn bị cho lễ cưới với tâm trạng lâng lâng.

Bài viết liên quan  Miss Cosmo 2024 hớp hồn fan sắc đẹp với bộ ảnh tái hiện di sản Angkor Wat

Ngày nhận kết quả, trời mưa tầm tã. Phúc bận một buổi họp ở công ty, nên Lan đến bệnh viện một mình. Cô ngồi trong phòng chờ, tay mân mê chiếc nhẫn đính hôn Phúc tặng, lòng đầy hy vọng về một mái ấm hạnh phúc. Bác sĩ gọi cô vào, đưa một phong bì giấy màu trắng. “Cô Lan, kết quả của cô và anh Phúc đây. Nhưng… có điều này tôi cần nói riêng với cô,” ông nói, giọng trầm xuống. Lan mỉm cười, nghĩ rằng có lẽ chỉ là một vấn đề nhỏ. Nhưng khi bác sĩ mở lời, cả thế giới của cô như sụp đổ.

“Cô Lan, xét nghiệm di truyền cho thấy cô và anh Phúc có mối quan hệ huyết thống. Cụ thể hơn, hai người có khả năng là anh em sinh đôi.” Bác sĩ ngừng lại, nhìn cô với ánh mắt đầy cảm thông. “Chúng tôi đã kiểm tra kỹ, không có sai sót. Tôi rất tiếc.”

Lan cảm thấy máu trong người như ngừng chảy. Cô nắm chặt phong bì, tay run rẩy, đầu óc quay cuồng. “Không thể nào,” cô thì thầm. “Phúc… là anh trai tôi?” Bác sĩ giải thích thêm, rằng các chỉ số di truyền trùng khớp đến mức gần như chắc chắn. Lan không nghe nổi nữa. Cô rời bệnh viện, bước đi trong cơn mưa, nước mắt hòa lẫn với những giọt nước lạnh buốt.

Về đến nhà, Lan khóa mình trong phòng, không cho ai vào, kể cả mẹ. Cô mở phong bì, đọc từng dòng chữ trên tờ kết quả, như muốn tìm một sai lầm, một tia hy vọng rằng tất cả chỉ là nhầm lẫn. Nhưng sự thật phũ phàng nằm ngay trước mắt. Cô nghĩ đến Phúc, đến nụ cười của anh, đến những lần anh nắm tay cô, hứa sẽ cho cô cả thế giới. Làm sao cô có thể đối diện với anh, khi người cô yêu sâu đậm lại là anh trai thất lạc của mình?

Bài viết liên quan  Lá trầu không: Thần dược chữa bệnh trong y học dân gian

Lan quyết định tìm mẹ. Bà Hạnh đang ngồi bên hiên nhà, đôi tay đan chặt, ánh mắt xa xăm. “Mẹ, mẹ biết gì về anh trai con? Người mà mẹ nói đã mất?” Lan hỏi, giọng nghẹn ngào. Bà Hạnh tái mặt, đôi môi mấp máy. Sau một hồi im lặng, bà kể, giọng run rẩy. Khi sinh đôi Lan và đứa con trai, bà rơi vào cảnh túng quẫn. Cha Lan đã bỏ đi, để lại bà một mình với hai đứa trẻ. Không đủ sức nuôi cả hai, bà buộc phải gửi đứa con trai vào cô nhi viện, với hy vọng nó sẽ có một cuộc sống tốt hơn. “Mẹ không biết thằng bé còn sống,” bà khóc. “Mẹ nghĩ nó đã mất, vì cô nhi viện nói nó yếu quá, không qua khỏi.”

Lan ôm mẹ, nước mắt tuôn rơi. Cô không trách mẹ, nhưng trái tim cô như bị xé làm trăm mảnh. Phúc, người đàn ông cô yêu, hóa ra là anh trai cô, người mà mẹ tưởng đã mất. Cô nghĩ đến những ngày tháng bên Phúc, những khoảnh khắc hạnh phúc giờ đây trở thành nỗi đau không thể chịu đựng. Làm sao cô có thể tiếp tục sống, khi tình yêu của cô là một điều cấm kỵ?

Đêm đó, Lan viết một lá thư dài cho Phúc. Cô kể lại toàn bộ sự thật, từ kết quả xét nghiệm đến câu chuyện của mẹ. Cô xin lỗi vì không đủ can đảm để nói trực tiếp, xin lỗi vì đã yêu anh, và xin lỗi vì cô không thể đối mặt với anh thêm nữa. “Anh Phúc, em yêu anh, nhưng em không thể yêu anh trai của mình. Em mong anh sẽ tìm được hạnh phúc, dù không có em.” Cô gấp lá thư, đặt bên gối, cạnh chiếc nhẫn đính hôn.

Bài viết liên quan  TikToker Vũ Hồng Phúc “Cún Bông” bị bắt

Sáng hôm sau, khi ánh bình minh lấp ló qua rèm cửa, mẹ Lan gõ cửa phòng cô. Không có tiếng trả lời. Bà đẩy cửa vào, và một tiếng thét vang lên, xé tan không gian tĩnh lặng. Lan nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt thanh thản như đang ngủ. Nhưng bàn tay cô lạnh ngắt, bên cạnh là một lọ thuốc ngủ đã cạn. Lá thư cho Phúc nằm đó, như lời trăng rối cuối cùng của cô với thế gian.

Phúc nhận được tin khi đang trên đường đến nhà Lan. Anh lao đến, ôm lấy cơ thể đã không còn hơi ấm của cô, gào khóc như một đứa trẻ. Anh đọc lá thư, và sự thật như một nhát dao xuyên qua tim anh. Anh không thể tin rằng Lan, người con gái anh yêu hơn cả mạng sống, lại là em gái sinh đôi của mình. Anh quỳ bên cô, thì thầm: “Lan, sao em không cho anh cơ hội? Anh宁愿 không biết sự thật, chỉ cần có em.”

Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó. Trong đám tang của Lan, Phúc tìm thấy một cuốn nhật ký cũ trong phòng cô. Trong đó, Lan viết về những giấc mơ kỳ lạ, nơi cô thấy mình nắm tay một cậu bé giống hệt mình, chạy trên những cánh đồng thông xanh. “Có lẽ đó là anh trai em,” cô viết. “Nếu một ngày gặp lại, em sẽ ôm anh thật chặt.” Phúc đọc, nước mắt rơi trên trang giấy. Anh nhận ra, Lan đã mơ về anh, từ trước khi họ gặp nhau ở quán cà phê ấy.

Phúc không bao giờ cưới. Anh rời Đà Lạt, mang theo chiếc nhẫn đính hôn và cuốn nhật ký của Lan. Người ta nói anh trở thành một kẻ lang thang, đi khắp nơi, tìm kiếm một nơi để quên đi nỗi đau. Nhưng trong tim anh, Lan mãi là người con gái anh yêu, và cũng là em gái anh không bao giờ có cơ hội bảo vệ.