
Dọn ra ở riêng, mẹ chồng chỉ chia cho một cái nồi cơm điện cũ, lúc mở ra hai vợ chồng cho/áng vá/ng…
Ngày vợ chồng Hưng và Lan quyết định dọn ra ở riêng, cả nhà chồng ai cũng bàn ra tán vào. Anh chị em chồng bảo:
– Ở chung thì cơm bưng nước rót, mẹ lo hết, ra riêng k/hổ đấy.
Nhưng Lan vẫn cười hiền, cô không muốn sống mãi trong cảnh làm dâu bị s/oi m/ói từng bữa ăn, từng cái quần áo phơi chưa ngay ngắn. Hưng cũng thương vợ, anh tích cóp mấy năm, vay thêm ngân hàng mua căn hộ nhỏ ở ngoại ô. Nhà chỉ 40 mét vuông, chật nhưng đó là tổ ấm của riêng họ.
Hôm dọn đi, Lan mong mẹ chồng chia cho vài bộ nồi niêu xoong chảo cũ để tiết kiệm chi phí ban đầu. Thấy Lan lăng xăng thu dọn, mẹ chồng không nói gì. Đến khi xe tải chờ trước ngõ, bà mới vào bếp, bưng ra một cái nồi cơm điện cũ kỹ, vỏ bong tróc, dây điện đã quấn băng dính đen chằng chịt.
Bà đặt mạnh lên thùng đồ, giọng hờ hững:
– Nhà dư cái này, mang đi mà nấu cơm.
Lan lặng người. Cô không dám đòi hỏi, chỉ cúi đầu cảm ơn, gi/ấu vội giọt nước mắt t/ủi th/ân. Hưng thấy vậy liền ôm vai vợ, nhẹ giọng:
– Kệ đi em, từ giờ mình tự lập, thiếu gì anh mua thêm cho.
Xe lăn bánh, Lan ngoái nhìn mẹ chồng đứng trước cửa, tay khoanh trước ngực, ánh mắt khó đoán. Cô tự nhủ dù sao cũng không còn bị rầ/y la mỗi khi lỡ tay làm mặn canh hay chiên cá bị cháy.
Buổi tối đầu tiên ở nhà mới, hai vợ chồng sắp xếp đồ đạc đến tận khuya. Lan lau cái nồi cơm điện cũ, định cắm cơm thì phát hiện nắp nồi nặng bất thường. Cô mở ra thì ch/oáng v/áng. Trong ruột nồi không phải lòng nồi, mà là…
Lan mở nắp nồi cơm điện ra, bàn tay còn vương bụi bỗng khựng lại giữa không trung. Trong lòng nồi… không phải là ruột nồi như cô nghĩ.
Mà là… một xấp tiền mặt dày cộp, được bọc cẩn thận trong túi nilon trắng, còn có một mảnh giấy gập đôi, run rẩy đặt bên trên.
Lan hoảng hốt:
– Anh Hưng… anh… lại đây!
Hưng đang lắp chiếc giá phơi đồ ngoài ban công, nghe giọng vợ lạc đi liền chạy vào. Khi nhìn thấy những tờ tiền mệnh giá 500 nghìn được xếp ngay ngắn, anh sững lại:
– Cái gì đây? Tiền… ở đâu ra vậy?
Lan không đáp, chỉ đưa anh mảnh giấy nhỏ. Nét chữ nguệch ngoạc, run run, nhưng vẫn quen thuộc. Là chữ của mẹ chồng.
“Mang đi mà bắt đầu lại.
Mẹ không biết nói ngọt. Cũng không quen thể hiện tình cảm.
Nhưng bao năm nay, hai đứa sống tử tế, mẹ biết.
Cái nồi cũ, nhưng ruột nó vẫn ấm. Giống như mẹ vậy.
Cả nhà có bao nhiêu tiền tiết kiệm, mẹ để hết vào đây.
Tự lập nhưng đừng khổ. Cần gì, thì về.”
Lan đưa tay che miệng, nước mắt rơi lã chã. Cô từng nghĩ mẹ chồng lạnh lùng, từng đau lòng vì những câu nói xéo xắt hằng ngày. Nhưng giờ, cô mới hiểu – có những người thương mà không nói, yêu mà không thể hiện ra mặt.
Hưng siết chặt tay vợ, nghẹn ngào:
– Mẹ mình… đúng là khó hiểu thật… nhưng…
Lan gật đầu, chẳng cần anh nói hết câu. Cô hiểu. Anh hiểu.
Buổi tối đầu tiên ở nhà mới, không có mâm cơm đủ món, không có bàn ghế xịn, chỉ có cơm trắng và nước mắt mặn. Nhưng Lan biết, đây là bữa cơm ấm áp nhất trong đời mình.
Và chiếc nồi cơm cũ – hóa ra là món hồi môn đặc biệt nhất mà cô từng nhận được.