
Lần đầu tiên về ra mắt nhà bạn trai , tôi không thể ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra theo cách không ai có thể tưởng tượng được chỉ một câu nói ngắn ngủi của bố anh dành cho tôi, mà kết thúc là… bệnh viện.
Hôm ấy, tôi chuẩn bị kỹ lưỡng như thể đang bước vào một buổi phỏng vấn cho vị trí quan trọng nhất đời mình: làm con dâu nhà người ta. Váy áo chỉn chu, trang điểm nhẹ nhàng, trên tay là túi quà đầy đủ những món mà anh cẩn thận dặn trước: “Bố mẹ anh thích đơn giản, nhưng đừng qua loa.”
Tôi đến với tâm thế vừa hồi hộp, vừa hy vọng sẽ để lại ấn tượng tốt đẹp trong lần đầu gặp mặt. Mẹ anh đón tôi bằng nụ cười ấm áp, khiến tôi thấy nhẹ lòng hơn phần nào. Nhưng khi ánh mắt tôi chạm phải người đàn ông đang ngồi nghiêm nghị ở ghế sofa giữa phòng khách – bố anh – thì không khí bỗng chững lại.
Ông không nói gì. Chỉ nhìn tôi. Ánh mắt ông như chạm đến tận sâu trong tâm khảm tôi – không phải kiểu soi mói, cũng không hẳn là ngạc nhiên – mà là một thứ cảm xúc hỗn độn, khó gọi thành tên.
Tôi lễ phép cúi đầu chào: – Cháu chào bác ạ.
Ông vẫn nhìn tôi chăm chú, lặng lẽ bước đến gần. Bỗng ông thốt lên, giọng khàn run: – Trời ơi… giống y như mẹ nó hồi trẻ…
Ảnh minh họa
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, tôi thấy ông loạng choạng, tay ôm ngực, rồi ngã quỵ. Cả nhà hốt hoảng. Mọi thứ sau đó như một cơn gió lốc – tiếng gọi xe cấp cứu , tiếng mẹ anh nức nở, còn tôi thì chết lặng, không biết mình đã làm gì sai.
Video đang HOT
May mắn thay, ông được đưa đến bệnh viện kịp thời. Bác sĩ nói ông bị tụt huyết áp do xúc động mạnh, cộng với tiền sử bệnh tim. Sau khi tình hình ổn định, ông kể lại rằng tôi khiến ông như nhìn thấy người vợ quá cố trở về – mẹ của anh – người đã mất gần hai mươi năm trước. Từ ánh mắt, nụ cười, đến cả dáng điệu, tôi giống bà đến mức khiến ông không kịp phân biệt giữa thực và ký ức.
Tôi không biết nên gọi đó là trùng hợp hay là định mệnh. Chỉ biết rằng, kể từ giây phút ấy, giữa tôi và gia đình anh dường như có một sợi dây vô hình kết nối – vừa gần gũi, vừa thiêng liêng. Bố anh hay nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, và mỗi khi tôi cười, ông lại mỉm cười theo, như thể ký ức một thời được sống lại.
Lần ra mắt đầu tiên, tôi đã tưởng sẽ là một thảm họa. Nhưng hóa ra, đó lại là khởi đầu cho một sự gắn kết sâu xa hơn cả mong đợi. Đôi khi, duyên phận đến trong hình hài của một ký ức chưa bao giờ nguôi.
Độc giả tâm sự!
Câu nói trong đêm của bố chồng khiến tôi nghẹn ứ cổ họng, người run cầm cập, hoang mang nghĩ về tương lai
Cả đêm hôm ấy, tôi không thể nào nhắm mắt. Những câu nói của bố chồng cứ ám ảnh trong đầu tôi.
Tôi mới về làm dâu nhà chồng được gần hai tuần. Từ lúc quyết định kết hôn, tôi đã luôn lo về chuyện sống chung với bố mẹ chồng vì chồng tôi là con một. Khi ấy, chồng tôi luôn động viên rằng bố mẹ anh khá dễ tính, nói tôi không cần lo lắng. Thế nhưng, tôi biết, làm dâu chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
Nhớ lần đầu tiên về ra mắt bố mẹ chồng tương lai, tôi hồi hộp chuẩn bị đủ thứ, từ trang phục lịch sự, lời ăn tiếng nói đến món quà sức khỏe để ghi điểm. Mẹ anh đón tôi bằng sự niềm nở, gần gũi. Còn bố anh thì ngược lại, ít nói và cảm giác hơi khó gần.
Bữa ăn, tôi cố gắng nói chuyện vui vẻ nhưng vẫn va phải sự lạnh lùng của bố chồng tương lai. Thỉnh thoảng ông mới nói vài câu và đều là những câu hỏi dạng điều tra về thân thế, gia cảnh đến chuyện lương lậu của tôi. Sau bữa ăn, chồng nói, tính bố thế nhưng không có ý gì. Nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy mình bị soi xét, bị đánh giá từng hành động.
Ảnh minh họa.
Về làm dâu rồi, tôi càng áp lực về sự “ít nói” đó của bố chồng. Ông là người sống nguyên tắc, khá khó tính. Dù không hay quát mắng, nhưng sự im lặng của bố chồng lại khiến tôi thấy nặng nề hơn cả.
Sáng nào tôi cũng dậy sớm, nấu cơm, quét dọn. Làm gì cũng cố cẩn thận để bố chồng hài lòng. Tuy nhiên, vẫn không tránh được những lúc mắc sai sót. Như lần tôi pha trà hơi nhạt, bố chồng chỉ uống một ngụm, sắc mặt lộ rõ sự khó chịu rồi để nguyên cả chén. Cả ngày hôm ấy, ông cũng không nói gì với tôi.
Biết bố chồng khó tính nên tôi càng phải cố gắng. Tôi tin chỉ cần sống thật lòng, chăm lo chu đáo thì dần dần ông sẽ hiểu và quý mình. Nhưng rồi có một chuyện xảy ra khiến tôi suy sụp thực sự.
Vài ngày trước, trời đổ mưa lớn kèm sấm sét. Bố chồng bảo tôi ra sau nhà xem đàn gà đã vào chuồng hết chưa. Tôi vốn là đứa sợ sấm từ nhỏ, chỉ cần nghe tiếng sấm, người tôi đã run lẩy bẩy.
Trước yêu cầu của bố chồng, tôi tỏ vẻ lưỡng lự vì nghĩ mưa to, chắc gà cũng tự biết đường chạy tìm chỗ trú hết cả thôi. Thấy con dâu chưa thực hiện, bố chồng tôi tức giận ra mặt, ông nói, để đó ông làm.
Vừa nói, ông vừa chạy ra sau nhà. Chỉ khoảng vài phút sau, tiếng bố chồng kêu thất thanh khiến cả tôi và mẹ chồng đều bất ngờ. Hai mẹ con chạy ra thì thấy ông đang nằm dưới nền gạch trước cửa chuồng gà.
Mẹ chồng cầm ô che mưa còn tôi vội đỡ bố chồng dậy nhưng liền bị ông gạt phắt tay ra quát không cần. Khoảnh khắc ấy, tôi biết, sắp có sóng gió xảy đến với một nàng dâu mới như tôi.
Vào nhà, bố chồng liên tục kêu đau nên tôi vội gọi chồng về đưa ông đi bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ bảo ông bị rạn xương tay và bong gân chân, may không chấn thương đầu. Ngồi ngoài hành lang bệnh viện, tôi vừa run vừa buồn. Tôi tự trách mình giá lúc ấy tôi cố giữ ông lại, không cho ông ra chuồng gà, có lẽ mọi chuyện đã không thành ra như vậy.
Từ bệnh viện trở về, không khí trong nhà nặng nề hẳn. Bố chồng không nói gì và gần như không thèm nhìn mặt tôi. Mỗi lần đưa thuốc hay cháo cho ông, tôi lại thấy thái độ khó chịu của ông trên gương mặt.
Buổi tối trằn trọc không ngủ được, tôi dậy đi xuống dưới nhà. Tôi đứng trước cửa phòng bố mẹ chồng hồi lâu rồi định quay người bước đi. Thế nhưng, trong màn đêm tĩnh lặng, tôi bỗng nghe thấy tiếng bố mẹ chồng nói chuyện với nhau từ bên trong.
– Tôi đã nói với bà và thằng T ngay từ đầu rồi. Nhìn nó gò má cao như thế, không sát chồng cũng đem lại xui xẻo cho nhà chồng mà thôi. Vậy mà 2 người vẫn cứ cố đưa nó về làm dâu. Bao nhiêu năm qua, bà thấy tôi có bị ngã bao giờ không. Nó mới về được vài ngày là tôi bị ngay. Điềm ra cả đấy”.
– Sự việc không may, không ai mong muốn, ông đừng suy nghĩ linh tinh.
– Đến giờ này mà bà vẫn cố bảo vệ nó thế à. May lần này là nhẹ, đến lúc có chết người, chắc lúc ấy bà mới chịu tin.
Câu nói của bố chồng khiến tôi chết lặng. Cổ họng nghẹn ứ, hơi thở nóng và người bắt đầu run lên bần bật.
Cả đêm hôm ấy, tôi không thể nào nhắm mắt. Những câu nói của bố chồng cứ ám ảnh trong đầu tôi. Hóa ra, bố chồng đã không thích tôi ngay từ đầu vì cho rằng tôi gò má cao sát chồng. Có lẽ, đó cũng là lý do ông luôn lạnh lùng với tôi như vậy. Giờ sự việc xảy ra càng khiến ông tin, tôi là “sao chổi” đem đến xui xẻo cho gia đình ông.
Bố chồng như vậy, tôi phải làm gì để hóa giải khúc mắc và tiếp tục chung sống cùng một nhà đây?
Nguồn: https://vietgiaitri.com/lan-dau-ra-mat-bo-chong-tuong-lai-nhin-toi-chi-noi-mot-cauroi-nga-guc-20250706i7480313/?campid=cWNfZmFjZWJvb2t8Y3BjfFZHVDAwMS1MaW5rXzIwMjUwNzA2fDA3OjExOjM4