
Con trai chê mẹ ngh///èo nên ngày cưới thuê người thay thế bà, không ngờ mẹ chính là…
Bà Hồng năm nay ngoài sáu mươi, sống ở vùng quê nghèo. Cả đời bà buôn bán rau ngoài chợ nuôi con trai tên Hoàng ăn học thành người. Chồng mất sớm, một mình bà tảo tần sớm hôm, áo rách vá chằng vá đụp cũng không dám mua mới, chỉ để dành tiền đóng học phí, thuê trọ, mua sách cho con.
Hoàng học giỏi, lên thành phố làm việc, dần đổi đời. Anh cưới Thư, con gái giám đốc công ty lớn, gia đình giàu có. Ngày cưới, Thư nói với Hoàng:
– Anh nhớ dặn mẹ mặc đồ tươm tất, đừng để mất mặt em trước họ hàng.
Hoàng nhíu mày:
– Em yên tâm, mẹ anh… chắc không tiện lên thành phố. Anh tính thuê một người đóng giả mẹ anh dự cưới.
– Ý hay đấy. Đỡ nhục mặt em. – Thư cười nhạt.
Thế là trước ngày cưới, Hoàng về quê, đưa cho mẹ phong bì năm triệu, nói:
– Mẹ à, con bận chuẩn bị lễ cưới, mẹ cứ ở quê đi. Con thuê người đóng vai mẹ rồi. Mẹ lên thành phố lôi thôi quê mùa, người ta cười con.
Bà Hồng sững người, tay run run cầm phong bì:
– Mẹ… không được dự đám cưới con sao?
– Mẹ không hiểu à? Người ta coi trọng thể diện lắm. Mẹ ở quê, cứ ở nhà cho khỏe. Khi nào rảnh con về thăm.
Nói xong, Hoàng lên xe, để lại bà Hồng đứng lặng nhìn theo. Giọt nước mắt lăn trên má nhăn nheo. Bà siết chặt phong bì, lòng quặn thắt. Nhưng rồi bà lau nước mắt, tự nhủ: “Miễn con hạnh phúc, mẹ khổ cũng chịu được.”
Ngày cưới, lễ đường sang trọng, khách khứa toàn quan chức, doanh nhân. Mọi thứ long lanh hoàn hảo. Hoàng khoác tay Thư, miệng cười rạng rỡ.
Bỗng cửa hội trường mở ra. Một người phụ nữ mặc bộ áo dài lụa vàng nhạt, tóc búi gọn, đeo chuỗi ngọc trai, dáng vẻ sang trọng bước vào. Tất cả khách mời đều ngoái nhìn.
Hoàng cũng giật mình. Người phụ nữ ấy đi thẳng đến sân khấu, mỉm cười nhìn Hoàng. Giọng bà trầm ấm vang lên:
– Con trai, mẹ chúc phúc cho con.
Hoàng chết lặng. Đó chính là bà Hồng – mẹ ruột anh. Nhưng… tại sao bà lại thay đổi như vậy?
Thư sững sờ, ghé tai chồng:
– Đó… đó là mẹ anh sao?
Hoàng lắp bắp:
– Sao mẹ lại… sao mẹ…
Bà Hồng nhìn con, ánh mắt hiền từ nhưng buồn bã:
– Mẹ nghe tin con không muốn mẹ dự cưới vì sợ mất mặt. Mẹ chỉ định đứng ngoài nhìn con mặc vest cưới một lần rồi về. Nhưng may thay… ông chủ nhà trọ cũ của con gặp mẹ, hỏi chuyện. Họ chính là ân nhân của con thời sinh viên, khi con thiếu tiền trọ, họ vẫn cho ở, còn cho mẹ mượn tiền mua gạo. Nay họ kinh doanh lớn, thấy mẹ tội nghiệp, dẫn mẹ đi làm tóc, mua cho bộ áo dài này, đưa mẹ đến đây.
Bà Hồng quay sang khách mời, giọng nghẹn ngào:
– Tôi chỉ là một bà mẹ quê mùa, làm rau ngoài chợ nuôi con. Tôi không có gì, chỉ có tấm lòng. Hôm nay, tôi chỉ muốn nhìn con hạnh phúc.
Hoàng cúi gằm mặt. Mọi người xung quanh xì xào. Thư đỏ bừng mặt xấu hổ. Lúc ấy, ông chủ nhà trọ bước lên sân khấu, vỗ vai Hoàng:
– Mẹ em vất vả nuôi em ăn học. Người mẹ như thế, em nên tự hào chứ đừng giấu giếm.
Hoàng bật khóc, quỳ xuống ôm chân mẹ:
– Mẹ, con xin lỗi… Con sai rồi… Con sợ mất mặt nhưng con không nghĩ mẹ sẽ đau lòng thế này…
Bà Hồng nhẹ đặt tay lên vai con:
– Con hiểu được vậy là mẹ mãn nguyện rồi. Mẹ chỉ mong con sống có nghĩa có tình. Mẹ không trách con đâu.
Ngày hôm đó, những người dự tiệc không ai rơi nước mắt vì câu chuyện tình yêu rình rang của Hoàng và Thư, mà họ rơi nước mắt vì tình mẹ bao la. Người phụ nữ quê mùa ấy chính là bà mẹ anh hùng vĩ đại nhất đời Hoàng.
Còn Hoàng, suốt phần đời còn lại, anh tự hứa với lòng: Dù giàu sang đến đâu, anh sẽ không bao giờ chối bỏ nguồn cội, bởi người mang đến cho anh cuộc đời này, dù nghèo khó, vẫn là người cao quý nhất.