Cậu bé 15 tuổi bỗng nổi như cồn vì… chỉ ngược lại các bậc cha mẹ cách dạy con, xem phần bình luận dưới các video mà ngỡ ngàng!

Cậu bé 15 tuổi bỗng nổi như cồn vì… chỉ ngược lại các bậc cha mẹ cách dạy con, xem phần bình luận dưới các video mà ngỡ ngàng!
Cậu bé 15 tuổi bỗng nổi như cồn vì… chỉ ngược lại các bậc cha mẹ cách dạy con, xem phần bình luận dưới các video mà ngỡ ngàng!

Vậy điều gì khiến những lời nói của một thiếu niên lại có sức lan tỏa mạnh mẽ đến vậy?

Mới đây, cậu bé 15 tuổi Vương Nam Hạo bất ngờ trở thành hiện tượng mạng tại Trung Quốc. Chỉ với 12 video chia sẻ quan điểm về cách cha mẹ nên nuôi dạy con cái, cậu đã thu hút hàng triệu lượt theo dõi và hàng trăm triệu lượt xem.

Nhưng điều đặc biệt không nằm ở con số. Mà ở chỗ: bình luận phía dưới video toàn là… phụ huynh đến “nghe giảng”.

Không ai chê. Ngược lại, người lớn thực sự ngồi lại lắng nghe, với sự tôn trọng và bất ngờ: hóa ra có những trẻ nhìn thấu vấn đề còn sâu sắc hơn người lớn.

Vậy điều gì khiến những lời nói của một thiếu niên lại có sức lan tỏa mạnh mẽ đến vậy?

Vương Nam Hạo

Khi trẻ không muốn học, có thể vì chúng chưa đủ “mở mắt”

Nhiều cha mẹ trách con: “ Sao không chịu học hành nghiêm túc?”. Nhưng Vương Nam Hạo cho rằng: không phải trẻ lười, mà là vì chưa đủ trải nghiệm để thấy việc học có ý nghĩa.

Cậu kể, mình lớn lên ở một huyện nhỏ, chẳng mấy ai từng ra nước ngoài. Cho đến khi được anh trai cho đi du lịch nước ngoài, cậu mới lần đầu thấy tiếng Anh giúp mình gọi món, hỏi đường chứ không chỉ là ngữ pháp khô khan.

Trải nghiệm thực tế ấy đã làm cậu thay đổi hoàn toàn thái độ với môn học. Vương nói: “Rất nhiều trẻ không ghét học, chỉ là chúng thiếu trải nghiệm. Chúng chưa thấy học để làm gì, nên chẳng có động lực.”

Cha mẹ có thể nói cả vạn lần “Học để làm gì” nhưng với một trẻ, một chuyến đi, một trải nghiệm sống thật, còn giá trị hơn ngàn lời giáo huấn.

Đừng vội trách con “tiêu xài hoang phí” khi chưa hiểu câu chuyện phía sau

Một bạn học của Vương từng bị mẹ đuổi ra khỏi nhà chỉ vì dám mua đôi giày thể thao hơn 1.000 tệ (~3 triệu đồng). Nhưng Vương bênh vực bạn mình: “Cậu ấy nhịn uống trà sữa, từ chối chơi game , dành dụm từng đồng tiền tiêu vặt để mua đôi giày yêu thích. Một người biết tiết chế ham muốn, kiên trì với mục tiêu sao lại bị đánh giá là hư hỏng chỉ vì giá trị món đồ?”.

Trẻ cần được công nhận nỗ lực, chứ không phải bị phủ nhận chỉ vì cha mẹ nhìn vào “con số” thay vì nhìn vào con người.

Video đang HOT

Bạo lực học đường không phải do trẻ “yếu đuối”, mà vì không có người đứng phía sau

Vương kể chuyện hai bạn bị bắt nạt: Một bạn bị trêu chọc vì nói chuyện giống con gái, nhưng được mẹ đến trường can thiệp mạnh mẽ. Kết quả: không ai dám bắt nạt bạn nữa.

Một bạn khác vì mập mà thường xuyên bị nói. Cậu ấy kể với cha mẹ nhiều lần, nhưng người lớn luôn nói: “Trẻ con đụng chút xíu có gì to tát.”

Trẻ cũng phân biệt ai có người “chống lưng” và ai không.

Học sinh giỏi có thầy cô bảo vệ, con nhà có thế có cha mẹ đứng sau. Còn những trẻ ngoan hiền, gia đình không dám làm lớn chuyện chính là những mục tiêu dễ bị bắt nạt nhất.

Bài viết liên quan  N;ạn nhân run rẩy kể lại 30 giây đối mặt với tử thần sau vụ t ai n;ạn t;hảm kh:ốc

Muốn con không bị tổn thương, điều đầu tiên cần làm: hãy là người dám đứng lên bảo vệ con.

Sự “mất tập trung” không phải là lỗi, đó là bản năng

Nhiều cha mẹ từng tức giận khi con học hành mà cứ ngó nghiêng, nghịch ngợm. Có ông bố còn ném quả lựu vào con vì dạy mãi mà không hiểu, đến mức con phải vào ICU vì vỡ lách.

Vương nói: “Hồi nhỏ tôi cũng hay lơ đễnh khi học. Giờ lớn lên đi làm, tôi cũng trì hoãn y chang vậy.”

Thực ra, học tập hay làm việc đều đi ngược lại bản năng con người. Người lớn giỏi kìm chế nên giấu được, còn trẻ thì biểu hiện rõ ràng hơn.

Giải pháp không phải là mắng , ép buộc mà là thấu hiểu và tìm cách hướng dẫn phù hợp.

Khác biệt tư duy vì mỗi thế hệ nhìn thế giới theo một cách khác nhau

Một cậu bé được mẹ dẫn đi hội chợ nhưng cứ đòi về. Mẹ giận: “Mẹ đưa con đi chơi mà con không biết hưởng thụ!”. Nhưng cậu bé đáp: “Chơi gì mà toàn là… chân!”.

Lúc ấy người mẹ mới cúi xuống, và nhận ra: từ tầm mắt của trẻ, thế giới chỉ là một rừng ống quần và giày dép. Trẻ có tư duy hình ảnh, cảm xúc mạnh với tranh, với con vật, với điều gần gũi. Nhưng cha mẹ lại thường áp đặt tư duy lý trí, logic của người lớn lên trẻ nhỏ.

Muốn hiểu con, hãy học cách nhìn từ chiều cao và thế giới quan của con.

Đừng sợ con có “đam mê ngoài học hành”, nếu biết dẫn dắt, đam mê chính là động lực

Vương kể về một cô bạn thích nhóm nhạc Hàn Quốc. Cha mẹ cô không cấm cản, mà khuyến khích học tiếng Hàn, lên kế hoạch đi xem concert. Cô bé đặt mục tiêu học tốt để được bố mẹ đưa sang Hàn xem thần tượng. Khi đạt được điểm cao, cha mẹ giao cho cô tự lên kế hoạch cả chuyến đi: đặt vé, làm visa, đặt phòng khách sạn…

Kết quả: trẻ học được kỹ năng lên kế hoạch, giao tiếp, trách nhiệm chỉ từ một niềm yêu thích tưởng như “vô bổ”. Cha mẹ của cô nói: “Phải chấp nhận việc con có sở thích không liên quan đến học tập. Ai mà chẳng từng mộng mơ?”.

Giáo dục, là một hành trình tâm hồn chạm đến tâm hồn

Giáo dục không phải là “lập trình” trẻ , không phải là huấn luyện thú cưng. Nó là một hành trình của sự đồng cảm. Một cái cây rung động một cái cây khác. Một đám mây xô đẩy một đám mây khác. Một tâm hồn đánh thức một tâm hồn khác.

Và để làm được điều đó, người lớn cần cúi xuống, lắng nghe, thấu hiểu, đặt mình vào vị trí của con. Chỉ khi đó, ta mới có thể cùng con lớn lên, cùng con bước vào thế giới trưởng thành một cách nhân hậu, độc lập và đầy trách nhiệm.

Hành động của đứa trẻ 14 tuổi trong thang máy khiến ai nấy nổi da gà: Kiểu gia đình nào nuôi dạy nên đứa con thế này?

Nghe cách cha mẹ đứa trẻ giải thích mọi chuyện, ai nấy nhận ra nguyên do.

Bài viết liên quan  Khi tiếp viên chuyến bay từ nước ngoài về hỏi trong túi màu đen có gì, nam hành khách nói có bom

* Bài viết của Mẹ Bánh Bao – một blogger về nuôi dạy con ở Trung Quốc.

Cách đây vài ngày, tôi tình cờ xem được một đoạn video rùng rợn trên mạng. Một bé gái 7 tuổi đi thang máy một mình, theo sau là cậu bé 14 tuổi.

Lúc đầu, đứa trẻ trai ngập ngừng chạm vào lưng bé gái và không thấy có phản ứng. Sau đó, cậu bé lao tới, dùng vũ lực bịt miệng và mũi rồi bóp chiếc cổ cô bé. Bé gái không ngừng vùng vẫy và bất tỉnh trong vài giây nhưng vẫn không được buông tha. Sau khi khống chế, cậu bé kia đưa cô bé ra khỏi thang máy.

Cậu bé lao tới, dùng vũ lực bịt miệng và mũi rồi bóp chiếc cổ cô bé.

Tôi thắc mắc không biết đứa trẻ mang nó đi đâu, làm gì?

Chẳng bao lâu sau, tôi đã tìm thấy thông tin tiếp theo về vụ việc này. Sau khi được đưa ra khỏi thang máy, cô bé bỗng tỉnh lại, không ngừng khóc, thu hút sự chú ý của người xung quanh nên thủ phạm đặt bé xuống rồi bỏ chạy. Bé quá sợ hãi, mấy ngày không nói, ban đêm thường xuyên gặp ác mộng.

Hành vi của cậu bé đã cấu thành tội quấy rối tình ái người khác và cảnh sát đã áp dụng biện pháp quản lý theo quy định của pháp luật.

Nhưng với tư cách là mẹ của một bé gái, tôi không khỏi cảm thấy hoang mang trong lòng. May mắn thay, sự việc đã được người qua đường phát hiện ra. Nếu nó xảy ra ở một nơi vắng vẻ hơn thì sao? Lỡ như không có ai chú ý thì sao? Tôi thực sự không biết cô bé sẽ phải chịu đựng những trải nghiệm bi thảm như thế nào.

Sau khi vụ việc xảy ra, chi tiết về hành vi của cha mẹ cậu bé cũng được đưa ra ánh sáng. Lúc đầu, họ không chịu xin lỗi gia đình cô bé, nói dù sao cũng không có tiền bồi thường nên muốn kiện thì cứ kiện. Sau đó, dư luận dậy sóng, họ lên tiếng xin lỗi, nói rằng con mình rất tốt nhưng ngày hôm đó, không rõ vì lý do gì, đột nhiên như bị quỷ ám. và họ cũng đăng một đoạn video ghi lại cảnh tượng con đã bị còng tay và đưa đi điều tra.

Cuối cùng, họ không nói nên kỷ luật đứa trẻ như thế nào, chỉ nói rằng sẽ đuổi nó đi. Có thể thấy rõ, cha mẹ cậu bé đang cố trốn tránh, quanh co, thậm chí muốn phủ nhận mà hoàn toàn không ý thức được việc mình lơ là nghĩa vụ kỷ luật.

Mỗi đứa trẻ sẽ mang dấu ấn của gia đình và cái bóng của cha mẹ.

Ma Ai, Giáo sư tại Đại học Khoa học Chính trị và Luật Trung Quốc, đã phân tích nhiều vụ án tội phạm vị thành niên và kết luận rằng chủ yếu là do vấn đề giáo dục gia đình. Nhiều vấn đề tưởng chừng như do trẻ em gây ra nhưng thực chất chúng lại “bắt rễ” từ chính cha mẹ chúng. Cha mẹ lạnh lùng khó có thể nuôi dạy những đứa con ấm áp, còn cha mẹ ích kỷ thì dễ nuôi dạy một đứa con ngổ ngáo. Khoảng cách giữa con cái và cái ác thực ra chính là cha mẹ chúng.

Bài viết liên quan  Chủ thương hiệu trang điểm nổi tiếng Hà Nội bán mỹ phẩm nhập lậu

Có 4 kiểu gia đình khiến con cái lớn lên lạc lối:

Gia đình thiếu tình yêu và sự đồng hành

Giáo sư tâm lý học tội phạm Lý Mai Cẩn đã chỉ ra sau khi khảo sát sâu rộng về các vụ tội phạm vị thành niên: Đằng sau vô số vụ án là những linh hồn vặn vẹo do sự giáo dục không đúng đắn. Nhiều tội phạm được chính cha mẹ nuôi dưỡng. Tình yêu và tình bạn quan trọng hơn nhiều so với học vấn và là nền tảng hình thành nhân cách của một đứa trẻ. Tuổi thơ không có tình yêu, tình bạn giống như mảnh đất thiếu nắng, thiếu mưa. Khó ươm trồng một cây non khỏe mạnh.

Gia đình bạo lực

Giáo sư Lý Mai Cẩn từng nói: Đừng mong đợi một đứa trẻ không được đối xử tốt trong những năm đầu đời sẽ tử tế với xã hội khi lớn lên. Đó là một việc không hay cho bất cứ ai gặp phải chúng. Những nắm đấm mà cha mẹ ném vào con không chỉ làm tổn thương thể xác và tinh thần của trẻ mà còn khắc sâu tính bạo lực và bốc đồng vào DNA của trẻ.

Gia đình nuông chiều

Ngoài ra, còn có một kiểu cha mẹ “dạy hư” con cái. Con cái có thể làm bất cứ điều gì chúng muốn ở nhà, và cha mẹ sẽ đáp ứng những nhu cầu của chúng, dù hợp lý hay vô lý. Kiểu giáo dục này sẽ khiến trẻ hình thành ảo tưởng rằng “chúng có vô số quyền lợi”, từ đó phát triển tính cách “ảo tưởng nuông chiều về quyền được hưởng” và gieo mầm mống xấu xa dẫn đến bi kịch.

Gia đình làm ngơ

Có một kiểu cha mẹ rõ ràng yêu thương con cái và sẵn sàng dành thời gian cho chúng. Nhưng họ luôn đối xử với con một cách tự cho mình là đúng, phớt lờ cảm xúc của con và không hề giao tiếp tình cảm với con. Những đứa trẻ không nhận được sự đáp lại từ cha mẹ sẽ tràn ngập sự cô đơn, thất vọng và có thể nghĩ rằng mình không được yêu thương. Tính cách của những đứa trẻ như vậy dễ bị biến dạng cực độ và có nhiều khả năng sẽ lạc lối trong tương lai.

Có một câu nói kinh điển: Trên đời này, người lớn luôn mắc sai lầm, còn trẻ con thì phải trả giá. Khi trẻ em trưởng thành, mọi suy nghĩ và hành vi lệch lạc thực chất đã bị chôn sâu trong những năm tháng tuổi thơ. Đằng sau mọi vấn đề của trẻ không phải là bản chất mà là kết quả của môi trường sống tồi tệ.

Mỗi đứa trẻ xuất sắc không phải tự nhiên mà có mà là kết quả của cha mẹ. Thông qua tình yêu thương, sự quan tâm và sự hướng dẫn nhẹ nhàng nhưng vững chắc, chúng ta tạo dựng bến đỗ hạnh phúc cho con cái và giúp chúng lớn lên thành một người hạnh phúc, ấm áp và khỏe mạnh.

Nguồn: https://vietgiaitri.com/cau-be-15-tuoi-bong-noi-nhu-con-vi-chi-nguoc-lai-cac-bac-cha-me-cach-day-con-xem-phan-binh-luan-duoi-cac-video-ma-ngo-ngang-20250630i7475937/?campid=cWNfZmFjZWJvb2t8Y3BjfFZHVDAwMS1MaW5rXzIwMjUwNjMwfDE4OjE0OjIx