Minh ơi, hôm nay là ngày thi tốt nghiệp, mà sao con lại nằm đây thế này.

Minh ơi, hôm nay là ngày thi tốt nghiệp, mà sao con lại nằm đây thế này.
Minh ơi, hôm nay là ngày thi tốt nghiệp, mà sao con lại nằm đây thế này.

Sáng nay, trời trong vắt. Gió thổi nhè nhẹ qua những tán phượng đầy hoa đỏ rực. Cả thị trấn như náo nức hơn mọi ngày. Hôm nay là ngày thi tốt nghiệp THPT – ngày mà biết bao học trò chờ đợi suốt 12 năm học.

Trong ngôi nhà nhỏ cuối hẻm, bà Lan khẽ mở cánh cửa gỗ đã bạc màu. Bà lặng lẽ nhìn vào chiếc bàn học sát cửa sổ, nơi có chồng sách vở còn xếp ngay ngắn. Gió lay nhẹ tấm ảnh Minh cười rạng rỡ, ảnh thẻ dùng để dán vào hồ sơ thi.

Một lát sau, bà run run mở tủ, lấy ra chiếc áo trắng được là phẳng phiu từ hôm trước, đặt lên giường. Rồi bà cất tiếng, giọng chùng xuống:

“Minh ơi, hôm nay là ngày thi tốt nghiệp… mà sao con lại nằm đây thế này…”

Ngoài sân, tiếng loa phường vang lên: “Chúc các sĩ tử bình tĩnh, tự tin, làm bài thật tốt…”
Bà Lan lặng lẽ đóng cửa lại. Ánh nắng rọi vào một góc căn phòng, chiếu lên chiếc bàn học có mảnh giấy ghi dòng chữ nắn nót:
“Mẹ ơi, con sẽ cố gắng đỗ, để nhà mình có ngày khá hơn.”

Minh là đứa con duy nhất của bà Lan – người mẹ đơn thân sống bằng nghề rửa bát thuê cho quán cơm. Gia đình nghèo, nhưng bà vẫn dành mọi thứ cho con học hành. Suốt 12 năm đi học, Minh chưa từng nghỉ một buổi nào. Cậu luôn đứng trong nhóm học sinh giỏi của lớp, lại chăm chỉ, lễ phép. Ai cũng thương, cũng tin cậu sẽ đậu đại học – sẽ là niềm tự hào của xóm nghèo.

Bài viết liên quan  Công an tiêu hủy k;hẩn cấp gần 2.000 gói “Tăm cay Bà Tuyết” bị làm giả, quá đáng s;ợ

Minh từng nói với mẹ:
— “Con chỉ cần thi xong, đậu đại học là sẽ đi làm thêm. Mẹ không cần vất vả nữa.”
Bà Lan chỉ biết gật đầu, nuốt nước mắt vào trong.

Hai tháng trước kỳ thi, Minh xin nghỉ học một ngày. Đó là ngày cậu xin đi giao hàng phụ cho người ta, mong gom thêm ít tiền mua tài liệu ôn thi, và… để dành đóng lệ phí xét tuyển.
Cậu nói:
— “Chỉ một ngày thôi mà mẹ. Con cẩn thận lắm.”

Nhưng chiều hôm đó, trên đường về, xe máy phía sau phóng nhanh vượt ẩu. Minh ngã xuống, đầu va mạnh vào cột điện. Bất tỉnh.

Khi bà Lan đến bệnh viện, bác sĩ lắc đầu. Cậu được cứu sống, nhưng rơi vào hôn mê.
Một tháng… rồi hai tháng… Minh vẫn nằm đó, không mở mắt, không cử động. Máy móc vẫn kêu đều đều, bà Lan vẫn ngồi bên giường, nắm lấy tay con, thì thầm:
— “Ráng dậy nghe con. Thi sắp tới rồi. Mẹ chưa giặt áo cho con nữa mà…”

Cả xóm biết chuyện, ai cũng xót xa. Giáo viên chủ nhiệm đến thăm, nước mắt chảy dài. Bạn bè trong lớp làm clip cầu nguyện, gửi lời nhắn đến Minh qua mạng xã hội. Có người lặng lẽ đặt lên bàn học của cậu một chồng đề thi thử mới in.

Và rồi… ngày thi cũng đến.

Bà Lan gấp lại chiếc áo trắng, đặt cạnh gối con trai. Đôi mắt bà thâm quầng vì thức trắng nhiều đêm. Bà cầm lấy tay Minh, giọng nghẹn ngào:

Bài viết liên quan  Cơm để trong nồi cơm điện qua đêm có ăn được không: Nhiều người giật mình khi biết đáp án

— “Minh à, hôm nay thi rồi đó con. Mấy đứa bạn con chắc đang ngồi làm bài. Cô giáo nhắn là vẫn giữ chỗ cho con, còn bảo đừng lo, thi xong sẽ ghé thăm…”

Bà siết tay con chặt hơn:

— “Con thi giỏi lắm mà. Hồi nào cũng đứng nhất lớp. Giờ ráng dậy… mẹ đợi.”

Nhưng Minh vẫn nằm im. Chỉ có máy đo nhịp tim vẫn nhấp nháy ánh sáng xanh.

Buổi chiều, điểm thi tan. Lũ học sinh ùa ra, người vui, người rưng rưng vì câu khó. Trong số đó có Khánh – bạn thân của Minh. Cậu chạy về nhà, thay bộ áo dài học sinh trắng, rồi xách balo tới bệnh viện.

Khánh đặt lên bàn một món quà nhỏ: chiếc bút máy mà cả lớp góp tiền mua, khắc chữ “Cố lên Minh!”
Cậu nghẹn giọng:

— “Tụi tớ thi xong rồi Minh ơi. Cậu nhất định phải dậy, thi sau cũng được… đừng bỏ tụi này lại nha…”

Bà Lan không nói gì. Chỉ quay mặt đi, lau nước mắt.

Ba tuần sau kỳ thi, một kỳ tích xảy ra: Minh tỉnh lại. Cậu mở mắt, yếu ớt nhìn quanh. Bà Lan òa khóc. Bác sĩ nói đó là điều kỳ diệu – cơ thể Minh đã hồi phục ngoài mong đợi.

Khi tỉnh táo hơn, câu đầu tiên Minh hỏi là:
— “Mẹ ơi… con có được thi không?”

Cậu không biết rằng… cả một mùa hè, đã có hàng nghìn người chia sẻ câu chuyện của mình. Có một bức ảnh ghi lại dòng chữ “Minh ơi, hôm nay là ngày thi tốt nghiệp…” lan truyền khắp mạng xã hội, chạm đến hàng triệu trái tim.

Bài viết liên quan  Nghỉ việc lương cao để ở nhà chăm con, ‘bố bỉm sữa’ bị viêm khớp, trầm cảm

Một tuần sau, Sở Giáo dục gửi quyết định đặc cách thi đợt hai dành riêng cho Minh. Trường đại học mà cậu từng mơ ước gửi thư mời nhập học – kèm học bổng toàn phần.

Ngày nhập học, bà Lan cầm tay con bước vào cổng trường. Minh mặc lại chiếc áo trắng cũ, gầy hơn trước, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực niềm tin. Bạn bè chạy đến ôm cậu. Một bạn gái nhỏ đưa lại cây bút khắc chữ “Cố lên Minh!” rồi cười:
— “Đừng để nó viết dở dang nữa nha.”

Câu chuyện của Minh không phải cổ tích. Nhưng nó có niềm tin, có nước mắt, có một người mẹ không bao giờ buông tay con mình – và một chàng trai, dẫu nằm lại khi cả thế giới đang bước tiếp, vẫn âm thầm cố gắng trở dậy… để không lỡ kỳ thi cuộc đời.