Sáng nào cũng 4h giờ đã đi lấy thịt lợn về đem ra chợ bán, chồng ở nhà ngủ đến 10h trưa mới dậy nấu cơm, một hôm chị hàng xóm đến tận nơi xưng xỉa đặt vào tay tôi một túi bóng đen

Sáng nào cũng 4h giờ đã đi lấy thịt lợn về đem ra chợ bán, chồng ở nhà ngủ đến 10h trưa mới dậy nấu cơm, một hôm chị hàng xóm đến tận nơi xưng xỉa đặt vào tay tôi một túi bóng đen
Sáng nào cũng 4h giờ đã đi lấy thịt lợn về đem ra chợ bán, chồng ở nhà ngủ đến 10h trưa mới dậy nấu cơm, một hôm chị hàng xóm đến tận nơi xưng xỉa đặt vào tay tôi một túi bóng đen

Sáng nào cũng vậy, đúng 4 giờ, khi phố xá còn ngái ngủ trong màn sương mỏng, tôi đã lật đật dắt xe ra khỏi ngõ, tay xách thúng về lò mổ lấy thịt. Mồ hôi lạnh rịn sau lưng vì sương, còn mồ hôi nóng thì nhỏ từ trán xuống thịt lợn vì gánh mưu sinh.

Chồng tôi, anh Long, vẫn luôn ngủ ngon đến tận 10 giờ trưa. Việc duy nhất trong ngày là dậy nấu cơm, lau qua cái nhà, rồi… lại ôm điện thoại. Tôi nhiều lần nói nhẹ, có lần quát nặng, nhưng anh chỉ cười nhạt: “Tiền em kiếm được là tiền của cả nhà mà, cần gì anh ra ngoài.”

Tôi nén.

Nhưng đến sáng hôm đó, tôi nén không nổi nữa.

Tôi đang sắp thịt ra mẹt, thì chị Hường – hàng xóm, nổi tiếng lắm điều – hùng hổ đạp xe tới, mặt đằng đằng sát khí. Không thèm chào, chị dúi vào tay tôi một túi nilon đen. Tôi còn chưa hiểu gì thì chị đã gằn giọng:

– Cái loại đàn ông thế này thì chị phải dạy lại đi! Mới sáng ra đã bêu tên cả xóm!

Tôi lật túi ra, rồi chết lặng.

Bên trong là… quần lót phụ nữ. Nhiều cái. Đủ loại. Có cả ren, cả lưới, cả dây…

Chị Hường nhìn tôi như thể tôi là kẻ tiếp tay cho tội ác:

– Chị coi lại chồng chị đi. Mấy đứa con gái trọ cuối ngõ đang xôn xao cả lên đấy. Có đứa bảo mất đồ lót phơi ngoài, tưởng gió bay, ai dè… sáng nay bắt gặp chính “anh Long nhà chị” lén lút trong hẻm!

Tôi như có lửa trong người. Bỏ mặc mẹt thịt, khách hàng đang xôn xao, tôi cắm đầu chạy về nhà, từng bước đập vào nền gạch như tiếng trống trận. Trong đầu tôi, hình ảnh người chồng ngủ say mỗi sáng bỗng trở thành một gã mặt nạ ghê tởm.

Bài viết liên quan  Lập nhiều đường dây nóng phản ánh ‘vẽ bệnh, moi tiền’ ở TP HCM

Cửa nhà khép hờ. Tôi đạp tung vào.

Anh Long đang ngồi… gấp quần áo. Bình thản.

Tôi ném túi đồ xuống đất.

– Anh làm cái gì đấy? Anh còn là con người không?

Anh Long ngẩng lên, không giận, không ngạc nhiên. Chỉ lặng lẽ chỉ tay về phía phòng ngủ.

– Em vào mà xem.

Tôi lao vào. Cánh cửa phòng khép hờ mở ra hé lộ… một người con gái. Gầy gò, tóc rối, ánh mắt ngơ ngác. Không phải ai khác – là Mai, cô em gái tôi, mất tích đã ba năm.

Tôi ngã quỵ.

Anh Long bước vào, đặt tay lên vai tôi, giọng trầm xuống:

– Anh giấu em. Mai bị bắt cóc, anh lần theo manh mối suốt hai năm nay mới tìm được. Con bé bị ép làm những chuyện dơ bẩn. Những bộ quần áo kia… là từ nơi đó. Anh đánh đổi nhiều thứ mới đưa nó trốn được.

Tôi run lẩy bẩy:

– Nhưng… hàng xóm nói anh ăn trộm đồ phụ nữ…?

Anh Long cười nhạt:

– Anh nhận. Để họ nghĩ anh là biến thái, còn hơn để họ nghi con bé. Anh cần thời gian giấu Mai, chờ người của bọn buôn người rút đi. Hôm nay là ngày anh định nói thật. Nhưng… sớm hơn rồi.

Tôi chết lặng. Trong đầu tôi là hình ảnh tôi chửi bới, đạp cửa, trong khi người đàn ông ấy âm thầm gánh một phần địa ngục để tôi không bị tổn thương.

Bài viết liên quan  8 loại cây rắn nhìn thấy là tránh xa, trồng quanh nhà rắn không dám đến gần

Chợt thấy sống lưng lạnh buốt.