Mẹ người yêu ch:ê bố tôi làm nghề b:ốc v:ác, không xứng với gia đình gia giáo nhà anh, ngày lại mặt 2 gia đình, tôi bày ra sân 10 cái audi, 20 cái vespa rồi tuyên bố một câu xanh rờn

Mẹ người yêu ch:ê bố tôi làm nghề b:ốc v:ác, không xứng với gia đình gia giáo nhà anh, ngày lại mặt 2 gia đình, tôi bày ra sân 10 cái audi, 20 cái vespa rồi tuyên bố một câu xanh rờn
Mẹ người yêu ch:ê bố tôi làm nghề b:ốc v:ác, không xứng với gia đình gia giáo nhà anh, ngày lại mặt 2 gia đình, tôi bày ra sân 10 cái audi, 20 cái vespa rồi tuyên bố một câu xanh rờn

Hà Nội sáng sớm, không khí se lạnh, sương mờ giăng lối trên con đường dẫn vào ngõ nhỏ nhà tôi. Tôi, Ngọc Linh, đứng trước gương, chỉnh lại tà áo dài màu ngọc trai, lòng ngập tràn cảm xúc lẫn lộn. Hôm nay là ngày lại mặt, ngày hai gia đình chính thức gặp nhau sau lễ đính hôn của tôi và Tuấn. Tuấn, người đàn ông tôi yêu suốt ba năm, luôn khiến tôi cảm thấy mình là cô gái may mắn nhất. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết, có một bóng mây đang lơ lửng trên hạnh phúc của chúng tôi.

Mẹ Tuấn, bà Minh, là một người phụ nữ sắc sảo, từng là giảng viên đại học, luôn tự hào về gia đình “gia giáo” của mình. Trong lần đầu gặp tôi, bà đã không giấu ánh mắt dò xét. Khi biết bố tôi làm nghề bốc vác ở chợ Long Biên, bà khẽ nhíu mày, giọng nhẹ nhưng sắc: “Gia đình cháu… bình dị quá nhỉ. Nhà cô thì từ đời ông nội đã là trí thức, con cái đều học hành đến nơi đến chốn.” Tôi cười gượng, cố giấu đi cảm giác nhói lòng. Tuấn nắm tay tôi dưới gầm bàn, như muốn an ủi, nhưng tôi biết, mẹ anh không bao giờ chấp nhận một gia đình như nhà tôi.

Bố tôi, ông Tâm, là người đàn ông khắc khổ, cả đời lam lũ. Ông thức khuya dậy sớm, đội nắng đội mưa ở chợ đầu mối, chỉ để nuôi tôi ăn học. Mẹ mất sớm, bố là tất cả những gì tôi có. Ông không bao giờ nói nhiều, nhưng mỗi lần nhìn tôi, ánh mắt ông sáng lên niềm tự hào. “Linh, con phải sống cho tử tế,” ông hay nói. Tôi mang theo lời ấy, cố gắng trở thành một cô gái mạnh mẽ, dù cuộc sống không hề dễ dàng.

Ngày đính hôn, bà Minh miễn cưỡng đồng ý, nhưng tôi nghe loáng thoáng bà nói với Tuấn: “Cưới thì cưới, nhưng con phải nghĩ kỹ. Nhà nó không môn đăng hộ đối, sau này sẽ khổ.” Tuấn gạt đi, bảo rằng anh yêu tôi và không quan tâm đến xuất thân. Nhưng tôi, tôi không thể quên những lời ấy. Chúng như những mũi kim, ghim sâu vào lòng tự trọng của tôi.

Bài viết liên quan  8 dấu hiệu suy thận giai đoạn đầu bạn không nên bỏ qua

Ngày lại mặt, tôi quyết định làm một điều mà không ai ngờ tới. Từ sáng sớm, tôi đã sắp xếp mọi thứ. Tôi gọi điện, nhờ bạn bè và những mối quan hệ mà tôi giấu kín bấy lâu. Khi mặt trời vừa lên, sân nhà tôi, vốn chỉ là một khoảng đất nhỏ lụp xụp, bỗng trở nên khác lạ. Mười chiếc Audi bóng loáng, từ A4 đến Q7, xếp hàng ngay ngắn. Hai mươi chiếc Vespa, đủ màu sắc, được đặt ở góc sân, lấp lánh dưới ánh nắng. Bố tôi ngơ ngác, hỏi: “Linh, xe của ai mà nhiều thế này?” Tôi chỉ cười, bảo ông: “Bố cứ để con lo.”

Gia đình Tuấn đến, cả nhà năm người, ai cũng ăn mặc chỉnh tề. Bà Minh bước xuống từ chiếc Lexus, ánh mắt thoáng ngạc nhiên khi thấy dãy xe trước sân. Tuấn nhìn tôi, ánh mắt vừa tò mò vừa lo lắng. Tôi đón họ bằng nụ cười rạng rỡ, mời mọi người vào nhà. Bàn tiệc đã được chuẩn bị sẵn, đầy ắp món ăn tinh tế, từ tôm hùm đến bào ngư, như một bữa tiệc của giới thượng lưu. Bà Minh khẽ nhíu mày, hỏi: “Cháu chuẩn bị nhiều thế này, tốn kém lắm nhỉ?” Tôi chỉ mỉm cười, đáp: “Dạ, cháu muốn ngày lại mặt thật đặc biệt.”

Bữa ăn diễn ra trong không khí gượng gạo. Bố tôi, trong bộ áo sơ mi cũ kỹ, cố gắng bắt chuyện với bố Tuấn, một kỹ sư về hưu. Nhưng bà Minh, như thường lệ, giữ vẻ lạnh lùng. Bà nhìn bố tôi, rồi nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói rằng chúng tôi không thuộc về thế giới của bà. Tôi im lặng, chờ đợi khoảnh khắc của mình.

Bài viết liên quan  Người dân ngỡ ngàng trước dòng nước đen kịt đổ ra biển Vũng Tàu

Khi tiệc gần tàn, tôi đứng dậy, cầm ly rượu vang, giọng rõ ràng: “Thưa hai gia đình, hôm nay là ngày trọng đại, cháu xin phép được nói vài lời.” Mọi ánh mắt đổ dồn về tôi. Tuấn nắm tay tôi dưới gầm bàn, như muốn ngăn tôi làm điều gì đó liều lĩnh. Nhưng tôi đã quyết. Tôi chỉ tay ra sân, nơi những chiếc xe đang lấp lánh. “Mọi người thấy những chiếc xe ngoài kia chứ ạ? Đó là một phần nhỏ trong công việc mà cháu đã làm suốt mười năm qua. Cháu không chỉ là con gái của một người bốc vác. Cháu là chủ một công ty cho thuê xe sang, với chi nhánh ở ba thành phố lớn. Những chiếc Audi, Vespa kia, đều là tài sản của cháu.”

Cả căn phòng lặng đi. Bà Minh sững sờ, đôi đũa trên tay khựng lại. Tuấn nhìn tôi, mắt mở to, như không tin vào tai mình. Bố tôi ngồi im, ánh mắt long lanh, như thể lần đầu tiên ông nhận ra con gái mình đã lớn khôn đến vậy. Tôi nói tiếp, giọng điềm tĩnh nhưng sắc lạnh: “Cháu cảm ơn gia đình chú thím đã chấp nhận cháu, dù xuất thân của cháu không như mong muốn. Nhưng hôm nay, cháu muốn tuyên bố một điều: cháu quyết định hủy hôn.”

Tiếng xì xào nổi lên. Tuấn bật dậy, giọng hoảng hốt: “Linh, em nói gì vậy? Anh không quan tâm đến chuyện gia đình, anh yêu em!” Tôi nhìn anh, lòng đau như cắt. Tôi yêu Tuấn, yêu sự chân thành của anh, nhưng tôi không thể sống với một gia đình luôn coi thường bố tôi, coi thường gốc gác của tôi. “Tuấn, em xin lỗi,” tôi nói, giọng nghẹn lại. “Em không muốn anh phải chọn giữa em và gia đình. Và em cũng không muốn sống trong một cuộc hôn nhân mà em phải luôn chứng minh giá trị của mình.”

Bà Minh đứng dậy, giọng run run: “Cháu… cháu nói vậy là ý gì? Nhà cô có làm gì sai đâu!” Tôi mỉm cười, nhưng ánh mắt không giấu được nỗi đau. “Thím không sai, nhưng thím đã làm tổn thương bố cháu, người đàn ông đã hy sinh cả đời vì cháu. Cháu không thể chấp nhận điều đó.” Tôi quay sang bố, nắm tay ông. “Bố, con xin lỗi vì đã giấu bố. Con chỉ muốn bố tự hào về con.”

Bài viết liên quan  Đã có kết quả kiểm tra hàng nghìn hộp sữa Aptamil, BEBA, Hipp của Đ ứ c: Đúng là t;án tận lương tâm

Tôi bước ra sân, để lại căn phòng ngập trong im lặng. Tuấn chạy theo, cố níu tôi lại, nhưng tôi chỉ lắc đầu. “Tuấn, nếu anh yêu em, hãy để em đi. Em cần thời gian, và anh cũng vậy.” Tôi lên một chiếc Audi, lái xe rời khỏi ngõ, lòng nặng trĩu nhưng cũng nhẹ nhõm lạ lùng.

Những ngày sau, tôi nghe tin gia đình Tuấn chia rẽ. Bà Minh hối hận, tìm đến xin lỗi bố tôi, nhưng tôi không trở lại. Tôi tiếp tục công việc của mình, mở rộng công ty, và âm thầm hỗ trợ những người lao động như bố tôi – những người mà xã hội thường coi nhẹ. Bố tôi, từ một người bốc vác, giờ trở thành cố vấn cho công ty của tôi, với nụ cười rạng rỡ mà tôi chưa từng thấy.

Nhưng bí mật cuối cùng, tôi không kể với ai. Trong chiếc hộp nhỏ ở góc bàn làm việc, tôi giữ một bức thư của Tuấn, gửi đến vài tháng sau ngày lại mặt. Anh viết: “Linh, anh tôn trọng quyết định của em, nhưng anh sẽ chờ. Không phải vì những chiếc xe hay công ty của em, mà vì em – người con gái mạnh mẽ đã dạy anh về lòng tự trọng.” Tôi đọc thư, nước mắt rơi, nhưng tôi không trả lời. Có lẽ, định mệnh đã cho tôi và Tuấn một tình yêu đẹp, nhưng cũng dạy tôi rằng, đôi khi, buông tay là cách để giữ trọn lòng tự hào của chính mình.