Hai chị em ruột cùng có bầu 1 lúc, ngày hạ sinh, bố chồng của người chị gái vừa nhìn mặt cháu đã xanh mặt bỏ đi

Hai chị em ruột cùng có bầu 1 lúc, ngày hạ sinh, bố chồng của người chị gái vừa nhìn mặt cháu đã xanh mặt bỏ đi
Hai chị em ruột cùng có bầu 1 lúc, ngày hạ sinh, bố chồng của người chị gái vừa nhìn mặt cháu đã xanh mặt bỏ đi

Mưa lất phất rơi trên mái ngói đỏ của ngôi nhà cổ, nơi gia đình ông Hiền quây quần trong niềm vui lạ lẫm. Tiếng mưa hòa vào tiếng cười nói rộn ràng, như thể trời đất cũng chung vui với hạnh phúc hiếm hoi của gia đình này. Sau bao năm dài hiếm muộn, cả hai cô con gái của ông Hiền – Thảo và Lan – cùng lúc mang thai. Thảo, người chị, đã kết hôn với Tuấn được năm năm, còn Lan, cô em út, vừa cưới Minh chưa đầy một năm. Cả hai đều mang trong mình mầm sống, như phép màu đến với ngôi nhà vốn lặng lẽ bao năm.

Ông Hiền, người cha khắc khổ nhưng hiền lành, mỗi tối đều ngồi bên hiên nhà, nhìn ra con đường làng mờ sương, lẩm nhẩm cảm tạ tổ tiên. Bà Hiền, mẹ của Thảo và Lan, thì bận rộn chuẩn bị từng chiếc tã, từng chiếc áo nhỏ xíu, miệng không ngớt kể về những giấc mơ bà thấy: hai đứa trẻ, một trai một gái, nắm tay nhau chạy trên cánh đồng lúa. “Chắc chắn là điềm lành,” bà nói, ánh mắt lấp lánh niềm tin.

Nhưng trong niềm vui ấy, có điều gì đó lẩn khuất, như một cơn gió lạnh thoảng qua mà không ai để ý. Ông Tâm, bố chồng của Thảo, người đàn ông ít nói với ánh mắt sắc như dao, thường xuất hiện trong những bữa cơm gia đình với vẻ mặt khó đoán. Ông ít khi cười, chỉ gật đầu khi nghe tin về hai đứa cháu sắp chào đời. Thảo, vốn nhạy cảm, đôi lúc bắt gặp ánh mắt ông nhìn mình, sâu thẳm và đầy ẩn ý. Nhưng cô gạt đi, nghĩ rằng đó chỉ là sự lo lắng của một người ông sắp đón cháu.

Thời gian trôi qua, bụng của Thảo và Lan ngày càng lớn. Hai chị em thường ngồi bên nhau, đùa vui về việc đặt tên cho con, về việc ai sẽ sinh trước, về những ngày tháng sắp tới khi ngôi nhà sẽ rộn ràng tiếng trẻ thơ. Thảo hay nắm tay em, nói: “Lan, chị em mình khổ bao năm, giờ ông trời bù đắp rồi. Chỉ mong con mình khỏe mạnh, thế là đủ.” Lan cười, gật đầu, nhưng đôi khi cô thấy chị mình thoáng buồn, như thể có điều gì đang giấu kín.

Bài viết liên quan  Angela Baby nghi mờ ám với Đặng Luân, bị chồng bắt tại trận rồi ly dị?

Rồi ngày định mệnh ấy cũng đến. Một buổi sáng đầu đông, khi sương mù còn giăng kín lối, cả Thảo và Lan đều chuyển dạ cùng lúc. Cả nhà nhốn nháo, xe cộ được chuẩn bị, và hai chị em được đưa đến bệnh viện tỉnh. Tiếng xe cứu thương rú lên, như hòa cùng nhịp tim gấp gáp của những người đang chờ đợi. Ông Hiền nắm tay vợ, lẩm bẩm cầu nguyện. Minh, chồng của Lan, đi đi lại lại ngoài hành lang bệnh viện, khuôn mặt đầy lo lắng. Tuấn, chồng của Thảo, thì ngồi im, đôi tay đan chặt, ánh mắt lạc lõng.

Chỉ có ông Tâm, bố chồng của Thảo, là khác lạ. Ông đến bệnh viện muộn hơn, dáng vẻ điềm tĩnh đến kỳ lạ. Khi y tá thông báo cả hai ca sinh đều thành công, cả gia đình vỡ òa trong niềm vui. Thảo sinh một bé trai, đặt tên là Nam. Lan sinh một bé gái, tên là Hương. Hai đứa trẻ, một trai một gái, như lời tiên tri trong giấc mơ của bà Hiền. Tiếng khóc trẻ thơ vang lên, trong trẻo và đầy sức sống, làm tan biến mọi lo lắng.

Nhưng khoảnh khắc ấy, khi ông Tâm bước vào phòng để nhìn hai đứa cháu, điều kỳ lạ đã xảy ra. Ông đứng sững trước nôi của bé Nam và bé Hương, ánh mắt chuyển từ ngạc nhiên sang hoảng loạn. Khuôn mặt ông tái nhợt, đôi tay run rẩy. Không nói một lời, ông quay người, bước vội ra khỏi phòng, gần như chạy về phía chiếc xe đang chờ ngoài cổng bệnh viện. Mọi người ngơ ngác nhìn theo, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bà Hiền gọi với theo: “Ông Tâm, ông đi đâu thế? Cháu nó vừa mới sinh mà!” Nhưng ông không quay lại, chỉ lao vào xe và biến mất trong làn sương mù.

Thảo, dù mệt mỏi sau ca sinh, vẫn nhận ra sự bất thường. Cô nhìn Tuấn, hỏi nhỏ: “Anh, bố anh sao thế? Có chuyện gì à?” Tuấn lắc đầu, nhưng ánh mắt anh ta né tránh, như thể đang che giấu điều gì. Lan, nằm trên giường bên cạnh, cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ. Cô nắm tay chị, thì thầm: “Chị, em thấy lo quá. Có khi nào… có chuyện gì không?”

Bài viết liên quan  Cháy dữ dội tại xưởng nấu nhôm ở Hưng Yên, 4 người tử vong

Những ngày sau đó, không khí trong gia đình trở nên nặng nề. Ông Tâm không xuất hiện nữa, chỉ nhắn qua điện thoại rằng ông bận việc ở quê. Tuấn cũng bắt đầu tỏ ra xa cách, thường xuyên đi sớm về khuya, viện cớ công việc. Thảo, vốn nhạy cảm, bắt đầu nghi ngờ. Cô âm thầm quan sát, và một đêm, khi Tuấn ngủ say, cô mở điện thoại của anh. Trong hộp thư, cô tìm thấy một tin nhắn cũ từ một số lạ: “Anh phải cẩn thận, đừng để cô ấy biết. Nếu sự thật lộ ra, cả hai đứa trẻ sẽ khổ.”

Trái tim Thảo như ngừng đập. Cô không biết “sự thật” ấy là gì, nhưng linh cảm mách bảo rằng nó liên quan đến phản ứng của ông Tâm hôm ở bệnh viện. Cô quyết định tìm gặp bố chồng, dù Tuấn cố ngăn cản. Một buổi chiều mưa, Thảo lái xe về quê, đến ngôi nhà cũ của ông Tâm. Ông đang ngồi một mình trong căn phòng tối, trước bàn thờ tổ tiên, ánh mắt trống rỗng.

“Bố, bố biết gì về con trai con? Tại sao bố lại bỏ đi hôm ấy?” Thảo hỏi, giọng run rẩy nhưng kiên quyết.

Ông Tâm im lặng hồi lâu, rồi thở dài. “Thảo, có những chuyện, biết rồi chỉ thêm đau khổ. Nhưng nếu con đã hỏi, bố sẽ nói.” Ông kể, giọng trầm như từ cõi xa xăm. Hóa ra, hơn hai mươi năm trước, ông Tâm từng có một mối tình ngắn ngủi với một người phụ nữ ở làng bên. Người phụ nữ ấy mang thai, nhưng vì gia đình ngăn cấm, bà đã rời đi, sinh con một mình và qua đời sau đó. Đứa trẻ, một bé trai, được gửi vào cô nhi viện. Ông Tâm không biết gì về đứa con ấy, cho đến khi ông nhìn thấy bé Nam và bé Hương trong bệnh viện.

“Chúng giống hệt nhau, Thảo ạ,” ông Tâm nói, giọng nghẹn lại. “Như hai giọt nước. Bố nhận ra ngay, bởi vì… chúng cũng giống hệt thằng bé bố nhìn thấy trong bức ảnh mà mẹ nó gửi cho bố trước khi mất. Đứa con trai mà bố chưa từng gặp.”

Bài viết liên quan  Công dụng cây É Dùi Trống – Dược liệu trị đau đầu an toàn, hữu ích

Thảo sững sờ. Cô chợt hiểu ra. Bé Nam, con trai cô, và bé Hương, con gái của Lan, có lẽ là anh em cùng cha – một người cha không ai ngờ tới: Minh, chồng của Lan. Minh, người lớn lên ở cô nhi viện, người mà Lan gặp và yêu trong một chuyến từ thiện. Minh, người mà không ai biết về quá khứ.

Sự thật như một nhát dao xuyên qua trái tim Thảo. Cô nhớ lại những lần Minh và Tuấn, hai người bạn thân từ thời đại học, từng đùa rằng họ “giống nhau như anh em”. Cô nhớ ánh mắt né tránh của Tuấn, nhớ sự hoảng loạn của ông Tâm. Tất cả dần sáng tỏ, nhưng cũng kéo theo một vực thẳm đau đớn.

Thảo trở về nhà, lòng nặng trĩu. Cô đứng trước nôi của bé Nam, nhìn khuôn mặt nhỏ bé đang say ngủ, rồi nhìn sang bé Hương, đang ngáp dài trong vòng tay Lan. Hai đứa trẻ, vô tội và trong trẻo, không biết rằng chúng mang trong mình một bí mật có thể làm tan vỡ cả gia đình.

Đêm đó, Thảo ngồi viết một lá thư gửi Lan, kể lại toàn bộ sự thật. Cô không đủ can đảm để nói trực tiếp, nhưng cô biết em gái mình xứng đáng được biết. Lá thư kết thúc bằng một dòng chữ run rẩy: “Chị không biết phải làm gì, Lan ạ. Nhưng chị mong em sẽ tha thứ, và cùng chị tìm cách để bọn trẻ vẫn có một mái ấm.”

Sáng hôm sau, Thảo rời khỏi nhà, mang theo bé Nam và lá thư. Cô đặt thư lên bàn, cạnh giường của Lan, rồi lặng lẽ bước ra khỏi cuộc sống của gia đình. Không ai biết cô đi đâu, chỉ thấy chiếc xe của cô mất hút trong sương mù.

Lan, khi đọc lá thư, ôm chặt bé Hương, nước mắt rơi trên khuôn mặt non nớt của con. Cô nhìn ra cửa, nơi chị gái từng đứng, và chợt nhận ra rằng, dù sự thật có đau đớn thế nào, tình chị em và tình mẹ con sẽ là thứ duy nhất giữ họ lại với nhau.