
Căn nhà hai tầng nằm ở góc phố là cả gia tài mẹ tôi dành dụm nửa đời người, từng viên gạch, từng chiếc cửa sổ đều thấm mồ hôi nước mắt của một đời buôn thúng bán bưng. Ngôi nhà ấy, bà đứng tên – không phải vì không tin con cái, mà vì một thói quen: thứ gì bà đổ mồ hôi làm ra, bà muốn chính tay giữ lấy.
Vậy mà hôm ấy, tôi đứng trước cánh cổng sắt đã bị thay ổ khóa. Con trai tôi – đứa con duy nhất – lạnh lùng chỉ tay ra ngoài đường:
– “Mẹ làm mất sổ đỏ thì đừng trách! Nhà này không chào đón người vô trách nhiệm!”
Tôi chết lặng. Vài hôm trước, tôi đã tìm khắp mà không thấy sổ đỏ đâu. Nhưng tôi không nói với ai, cũng không dám nghi ngờ. Chỉ thấy thằng bé suốt ngày bồn chồn, gọi điện, lén lút ra vào như có điều gì giấu giếm.
Tôi không khóc, không van xin. Chỉ lặng lẽ quay lưng, ôm túi quần áo nhỏ đi về phía nhà cô Tư – hàng xóm sát vách. Cô ấy thương tôi, nhường cho tôi cái phòng cũ phía sau để ở tạm.
Đêm đó, tôi nằm trằn trọc không ngủ. Vừa đau, vừa lo. Tôi chưa từng nghĩ con mình lại có thể hành xử như vậy. Nhưng bản năng làm mẹ không cho phép tôi ngồi im. Tôi bắt đầu lần lại mọi chuyện: những lần nó lén mở tủ, những cuộc điện thoại mờ ám. Rồi sáng sớm hôm sau, tôi quay lại nhà, giả vờ xin quần áo cũ. Trong lúc nó lơ là, tôi lặng lẽ gắn một chiếc camera mini vào khe tủ thờ – nơi nhìn thẳng ra phòng khách.
Tôi cũng tìm lại bản photo công chứng sổ đỏ mà mình cất ở phòng trọ cũ hồi còn buôn bán. Cẩn thận hơn, tôi gọi cho một người bạn cũ – anh Cường, từng là cảnh sát kinh tế, giờ đã nghỉ hưu nhưng vẫn còn nhiều mối. Anh ấy bảo tôi gom tất cả tài liệu có thể: bản sao sổ đỏ, giấy tờ nhà, và nếu được, ghi âm lại bất kỳ điều gì khả nghi.
Tôi bắt đầu nghe thấy nhiều điều từ phía bên kia tường. Và rồi, chỉ ba ngày sau, tôi đứng chết trân khi nghe thấy tiếng con trai qua lớp gạch mỏng:
– “Thằng cò đất nói nhà đứng tên mẹ thì khó làm giấy. Nhưng tao đã làm mất sổ, đang chờ bản giả. Giờ có scan rồi, hợp đồng đặt cọc tao ký rồi, hai tỷ chốt trong tuần!”
Từng lời như dao cứa vào tim. Thì ra là vậy…
Tôi lặng lẽ thu âm, gửi tất cả cho anh Cường. Camera cũng đã ghi lại cảnh nó đưa người lạ vào nhà, bàn chuyện mua bán. Mọi mảnh ghép bắt đầu khớp với nhau – một kế hoạch lừa đảo bài bản, chỉ thiếu chút nữa là tôi thành người mất tất cả.
Một tuần sau, đúng lúc con trai tôi dẫn “khách mua” đến xem nhà, ba người công an mặc thường phục và anh Cường từ nhà cô Tư bước ra. Tôi đi cuối cùng, tay cầm một xấp hồ sơ và… bản gốc sổ đỏ mà tôi giữ kỹ từ trước trong két gửi ngân hàng – nơi nó không hề biết.
– “Anh T. – mời anh về phường làm việc. Có đơn tố cáo anh giả mạo giấy tờ và lừa bán nhà không thuộc quyền sở hữu.”
Mặt nó tái mét. Người đàn ông đi cùng thì ngơ ngác:
– “Ủa… không phải mẹ anh đã đồng ý bán rồi sao?”
Tôi bước lên, mắt nhìn thẳng, giọng rõ ràng:
– “Tôi là chủ nhà. Chưa từng ủy quyền cho bất kỳ ai. Và chữ ký giả của tôi – cùng bản sổ đỏ giả – đều đã được nộp cho cơ quan điều tra.”
Không khí như đông cứng lại.
Hàng xóm xung quanh xì xào. Người thương cảm, người mắng nhiếc. Có người bảo tôi cao tay, người khác lại tiếc cho thằng con trai ham tiền đến mức đánh đổi cả mẹ ruột.
Còn tôi, không thấy hả hê. Cũng chẳng oán trách. Chỉ thấy lòng mình nhẹ đi một chút – vì đã không giao trọn niềm tin cho một người gọi tôi là mẹ, nhưng lại xem tôi như vật cản cần loại bỏ.
Trong tôi lúc ấy… không còn giận nữa, chỉ còn một nỗi đau âm thầm: Đến cuối đời, điều mình mất nhiều nhất, lại là tình thân.
…
Ba tháng sau, tôi nhận được một lá thư. Nét chữ nguệch ngoạc, mực còn nhòe nước. Không cần nhìn tên cũng biết là của ai.
“Mẹ,
Con xin lỗi.
Con ở trại tạm giam, mỗi ngày đều nghĩ về cái ngày con chỉ tay đuổi mẹ như người dưng.
Khi bị còng tay, con mới hiểu cảm giác bất lực và nhục nhã là thế nào.
Khi nhìn mẹ bước ra, rút sổ đỏ và nói ‘Tôi là chủ nhà’, con chỉ muốn gục xuống ngay tại chỗ.
Mẹ đã vì con cả đời… còn con thì vì vài đồng tiền dơ bẩn, nhẫn tâm…
Con không mong mẹ tha thứ. Chỉ mong một ngày nào đó, mẹ đủ bình tâm để đọc hết lá thư này.”
Tôi gấp thư lại. Đặt vào trong ngăn tủ, cạnh sổ đỏ và tấm ảnh con hồi bé đang cười toe toét khi lần đầu đi học. Tim tôi nhói lên. Máu mủ là vậy – dẫu đau mấy, vẫn không thể ghét bỏ mãi.
Một năm sau, nó được hưởng án treo vì lần đầu phạm tội, lại có thái độ hợp tác và bồi thường. Người đầu tiên nó tìm đến là tôi – khi tôi đang cắt rau ngoài sân sau.
Nó đứng khựng trước cổng, gầy đi thấy rõ, mặt cúi gằm, tay cầm túi bánh mì nóng – thứ tôi vẫn thích ăn sáng từ hồi còn buôn gánh bán bưng.
– “Mẹ… con về rồi…”
Tôi không nhìn nó ngay. Vẫn cắt rau, giọng chậm rãi:
– “Về làm gì? Nhà này là của người vô trách nhiệm mà.”
Nó quỳ xuống ngay bậc thềm. Không nói, chỉ gục đầu.
Tôi quay đi, giấu giọt nước mắt vừa trào ra. Một lúc sau, mới khẽ thở dài:
– “Vào đi. Rau luộc sắp chín rồi.”
Không ai nói gì thêm. Nó bước vào bếp, ngồi đúng chỗ năm xưa hay học bài. Mùi bánh mì nóng hòa vào mùi rau luộc thơm nhè nhẹ.
Bình yên, nhưng cũng đầy day dứt.
Tôi biết, vết nứt trong tim không thể lành trong một sớm một chiều. Nhưng nếu đã từng dạy con biết đi, thì cũng có thể dạy nó cách đứng dậy làm người lần nữa. Vì làm mẹ… là vậy.
Không quên được,
nhưng có thể… chọn tha thứ.
Nguồn: https://sohuutritue.net.vn/con-trai-khong-cho-me-gia-buoc-vao-nha-vi-ba-lam-mat-so-do-ba-am-tham-sang-o-nha-hang-xom-va-gap-cong-an-tinh-toan-dau-ra-day-dung-1-tuan-sau-d310592.html